Cố Khai Nguyên cạn chén rượu trong tay, đoạn nói: “Lưu đại nhân, ngài đừng châm chọc ta nữa. Rõ ràng đã biết mấy người kia không có ý tốt, vì sao ngài còn nhượng bộ?”
Lưu Bình Khang thở dài: “Đó là chuyện chẳng đặng đừng, ta phải nghĩ cho Hứa huynh đệ và những người khác phía sau. Nếu ta không cho họ theo cùng đoàn, họ chắc chắn sẽ đến cầu xin các tiêu cục khác phía sau. Nếu ta thật sự làm vậy, kẻ gặp nguy hiểm bây giờ chính là ngươi, Cố Khai Nguyên.”
Cố Khai Nguyên đáp: “…Vậy đành phải tạ ơn Lưu đại nhân rồi.”
“Chẳng phải hai tiểu nương tử mới tới đó dung mạo khá xinh đẹp sao? Ta e ngươi nhất thời không kiềm chế được…” Lưu Bình Khang nói đến đây liền cười ha hả, “Có phải huynh đệ trách ta đã cắt đứt diễm phúc của ngươi không?”
“Ngươi đừng dìm ta, những kẻ lai lịch bất minh thế này, chẳng lẽ ngươi dám mang về nhà sao?” Cố Khai Nguyên cười khổ lắc đầu, “Tình cảm giữa ta và phu nhân, ngươi đâu phải chưa từng thấy, sao có thể phản bội nàng ấy chứ?”
Lưu Bình Khang mỉm cười, không nói gì. Nếu y cũng có một gia đình nhạc gia hiển hách như nhà họ Bạch, chắc chắn y cũng sẽ nâng niu phu nhân của mình như trân bảo. Nhưng những lời đắc tội người thế này, y không cần phải nói ra, chỉ gật đầu tỏ vẻ rất đồng tình: “Quả nhiên, mặc dù các nàng có chút nhan sắc, nhưng cũng không lọt vào mắt ngươi.”
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta tìm Cố đông gia tới, là muốn hỏi xem có còn muốn lên núi săn b.ắ.n nữa không. Lần này ta định dẫn người lên núi một chuyến.” Hứa tiêu đầu nhìn chằm chằm ngọn núi lớn không xa, nơi đó chắc chắn có rất nhiều thịt đang chờ họ đến lấy.
“Thịt lần trước các ngươi đã ăn hết rồi sao?” Lưu Bình Khang có chút kinh ngạc. Mấy con heo rừng, cho dù ba nhà chia đều, cũng không đến mức tiêu thụ nhanh như vậy chứ.
“Thì cũng chẳng có cách nào khác, huynh đệ ai nấy đều người cao lớn vạm vỡ, khó tránh khỏi tiêu hao nhanh hơn một chút.” Hứa tiêu đầu có chút hối hận vì mấy ngày trước đã không lập kế hoạch rõ ràng, huynh đệ ăn uống xả láng một trận, dù có tiết kiệm đến mấy cũng đã hết sạch rồi.
“Đại tuyết đóng băng đã mấy ngày rồi, lúc này vào núi e không phải là lựa chọn tốt.” Thường xuyên đi lại bên ngoài, Lưu Bình Khang biết dã thú trên núi lúc này hung dữ đến mức nào. Những kẻ chỉ đi đường lớn không vào núi như họ, đôi khi còn có thể gặp phải dã thú xuống núi trên đường.
“Dã thú trên núi khi đói cực độ sẽ xuống núi,” Lưu Bình Khang thực sự muốn khuyên can mọi người, “Năm kia chúng ta đi con đường này, còn gặp phải bầy sói hoang, khi đó các huynh đệ đã phải trả một cái giá rất lớn mới giữ được mạng.” Nghĩ đến những huynh đệ bị tàn phế và những người đã bỏ mạng trên đường, Lưu Bình Khang không muốn bi kịch lặp lại.
Hứa tiêu đầu và đồng bọn không những không bị thuyết phục, trái lại còn có chút hưng phấn: “Nếu có bầy sói, vậy cũng không tệ. Cả người sói đều là bảo vật, nếu gặp được đầu sói, bộ lông của nó có thể bán được giá cao.”
Họ đi khắp nam bắc, đương nhiên biết sự lợi hại của sói, nhưng lần này thì khác, họ có đông người như vậy, lại còn có cao thủ không biết Cố Khai Nguyên mời từ đâu đến. Lúc này nếu có bầy sói nào không biết điều mà mò đến, đối với họ mà nói, đó chính là thời khắc huy hoàng, sau này có thể khoe khoang với con cháu cả đời.
Lưu Bình Khang cười khà hai tiếng: “Sói rất thông minh, đối đầu với chúng, muốn toàn thân trở ra e không đơn giản. Thấy chúng ta đông người như vậy, chúng sẽ không tự tìm đường chết. Nhưng nếu đói cực độ, việc chúng lén kéo đi vài người cũng là chuyện có thể xảy ra, các ngươi ban đêm tốt nhất nên cảnh giác một chút, đừng để sáng hôm sau thức dậy phát hiện thiếu người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Khai Nguyên và những người khác đều biết Lưu Bình Khang nói là thật, đùa thì đùa, nhưng hai vị tiêu đầu cũng biết nên coi trọng. Lập tức cũng cảm thấy rượu trong chén không còn ngon, kẹp một miếng thịt nhai nuốt, liền gọi huynh đệ của mình đến dặn dò, bảo họ ban đêm đều cảnh giác một chút. Cố Khai Nguyên biết bầy sói sẽ không xuất hiện vào lúc này, ở nơi này, nhưng từ khi ba mẹ con kia xuất hiện, hắn cũng không biết liệu có còn biến cố gì nữa không, nên cũng không nói gì.
Đợi khi họ no say bãi bữa, tuyết trên trời thế mà lại ngừng rơi. Lưu Bình Khang vươn tay ra, xác định không còn tuyết rơi xuống, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn: “Nói không chừng ngày mai trời sẽ đẹp.”
Mèo Dịch Truyện
Cố Khai Nguyên không tiếp lời, đôi khi biết quá nhiều cũng chẳng phải điều hay, đến cả một chút kỳ vọng này cũng không có. Vài người lại nói chuyện một lát, sau đó mới ai về doanh địa của mình.
Cố Khai Nguyên đang định vén tấm bạt vào trong, liền nghe thấy tiếng ồn ào từ đằng xa vọng tới. Nghe giọng có chút quen thuộc, Cố Khai Nguyên dừng động tác trong tay, bước về phía có tiếng động. Một vài kẻ hiếu sự cũng không ngại thời tiết lạnh giá này, men theo nguồn âm thanh mà đi tới.
“Cha, người nói xem ai sẽ nhường chăn ra đây?” Cố Khai Bình mặt mũi khó coi. Hiện giờ mỗi người họ chỉ có một tấm chăn, bây giờ lại thêm ba người, vậy họ phải phân chia thế nào? Y nói ba người này vốn dĩ không nên đi cùng họ, có thể cho họ chút thức ăn, lại đưa họ một đoạn đường, thì nên biết ơn cảm tạ, vậy mà bây giờ lại tranh giành đồ với họ.
“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ ngươi có thể nhìn Từ dì và hai nữ nhi kia chịu rét sao?” Cố Bách Giang cũng có chút không vui, chỉ có chút chuyện nhỏ thế này, có cần phải lớn tiếng ồn ào như vậy không?
“Vậy người nói xem ai chịu rét? Các nàng ấy chẳng qua là người không liên quan, nếu thật sự sợ lạnh, cứ để các nàng ấy canh lửa cạnh đống lửa, cả đêm chắc chắn sẽ qua được.” Sự nhẫn nhịn trước đây của Cố Khai Bình vào khoảnh khắc này bùng nổ, chẳng lẽ một mình gia đình họ không tốt sao? Cứ nhất định phải để ba người xa lạ xen vào. Hơn nữa y cũng nhìn ra, lão gia tử này đã động lòng phàm, y không muốn vô cớ tìm cho mình một kế mẫu. Cho dù có tìm, cũng không nên là người phụ nữ lai lịch bất minh, có ý đồ khác như thế này, đợi khi về kinh thành, hoàn toàn có thể chọn lựa từ các gia đình quyền quý. Tiểu thư nhà quan lớn thì không dám nghĩ, nhưng chẳng phải còn rất nhiều người góa bụa hay sao. Biết đâu lão gia tử còn có thể nhờ tục huyền mà tìm được thêm một mối thông gia có lợi cho họ.
“Bách Giang, chàng đừng cãi nhau với cháu trai,” Từ Song Hồng vẻ mặt lo lắng, đứng cạnh Cố Bách Giang, nắm chặt cánh tay chàng, “Thiếp thấy Khai Bình cháu trai nói đúng, không thể vì sự có mặt của ba mẹ con thiếp mà khiến gia đình chàng bất an. Ba mẹ con thiếp cứ giữ lửa ở đống lửa cả đêm cũng rất tốt, vừa hay có thể giúp các người trông lửa, tiện thể canh gác.”
“Sao có thể để các nàng yếu đuối làm những chuyện này?” Cố Bách Giang bất mãn nói, “Hơn nữa nàng thân thể yếu ớt, nếu nhiễm lạnh thì ở đây không có cách nào tìm thầy t.h.u.ố.c được.”
Cố Khai Bình nội tâm cười lạnh. Khi mẫu thân bị trọng thương, cũng chẳng thấy hắn săn sóc như vậy. Thậm chí nếu không phải vì cú đá của hắn…, Cố Khai Bình vội vàng rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, không thể để cảm xúc chi phối bản thân.
Cố Khai Trần hất tay Hứa Ngọc Lan ra, ôm chăn của mình đến trước mặt Phạm Mỹ Bảo: “Mỹ Bảo muội tử, chăn của Khai Trần huynh đây, muội cứ đắp. Dù có ngủ cạnh đống lửa, không có chăn cũng dễ bị nhiễm bệnh.”
Hứa Ngọc Lan đi tới giật phắt lấy: “Ngươi đúng là hào phóng, chăn cho các nàng ấy rồi, ngươi đắp cái gì?”
“Ta có thể chen chúc với con trai một chút,” Cố Khai Trần lúc này nhìn Hứa Ngọc Lan đặc biệt chướng mắt, cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho mỹ nhân, tự nhiên sẽ không muốn lại ngủ chung chăn với Hứa Ngọc Lan nữa.
“Vậy không được, chăn của con trai có lớn bao nhiêu, ngươi có ý tốt mà tranh giành với một đứa trẻ sao?” Khi Từ Ngọc Lan nói lời này, đôi mắt lại nhìn chằm chằm ba mẹ con nhà họ Từ.