Bạch Tuế Hòa nhìn tuyết đọng trên mặt đất ngày càng ít đi, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, bên này đã hoàn toàn không còn tuyết rơi nữa. Quay đầu nhìn ngọn núi phía xa, hai bên đỉnh núi tuyết đọng không giống nhau, phía sau là tuyết phủ kín, còn đi về phía trước đã có thể thấy màu xám xanh trên đỉnh núi.
"Đi thêm chút nữa là hết tuyết rồi," Đông Mai và mọi người cũng cảm thấy rất lạ lùng, những đỉnh núi có thể nhìn thấy rõ mồn một, nhưng phía trước và phía sau lại có cảnh sắc khác biệt. Tất cả mọi người nhìn cảnh sắc trước mắt đều hân hoan nhảy cẫng, cuối cùng cũng đã vượt qua những ngày đông tuyết c.h.ế.t tiệt kia, đến lúc đó cũng không còn lạnh lẽo như vậy nữa. Cố Khai Nguyên nhìn mây đen trên trời, thở dài một hơi, "Biết đâu hai ngày nữa mọi người sẽ nhớ lại những ngày tuyết giá trước đây."
Vì không còn lớp tuyết dày, tốc độ của mọi người vô thức được đẩy nhanh hơn. Đêm đó, cuối cùng họ cũng đến được một nơi khô ráo. Nhìn thấy khắp nơi là đất và cành cây khô, mọi người đều cảm thấy đây thật sự là khổ tận cam lai. Đêm đó, mọi người đều hăng hái, lần lượt lấy ra khẩu lương tốt nhất của mình, khắp nơi đều phảng phất mùi thơm của thức ăn. Chỉ tiếc là xung quanh đây đều là cành khô cỏ rác, nếu không thì mọi người sẽ càng hứng thú hơn mà tìm kiếm xung quanh, xem liệu có hái được chút rau dại nào không.
Không còn ở trong tuyết, mọi người cũng đỡ vất vả nhiều việc, ít nhất củi khô cũng dễ kiếm hơn, mọi người cũng không cần dựng lều che gió chắn tuyết. Đống lửa cháy bập bùng, tùy tiện cuộn mình trong góc nào cũng có thể nghỉ ngơi.
Cố Khai Nguyên không biết liệu còn có biến số nào khác không, nhưng y cũng không dám đ.á.n.h cược. Đêm đó, y nhắc nhở mọi người rằng, người canh gác tuyệt đối không được lơ là. Mặc dù mọi người không hiểu tại sao y lại nói vậy, nhưng các tiêu sư của hai tiêu cục đều đồng ý ngay lập tức. Không cần Cố Khai Nguyên dặn dò, họ cũng sẽ canh gác cẩn mật mỗi phiên, điều này đã trở thành thói quen của họ.
Dưới yêu cầu của Cố Khai Nguyên, lần này Bạch Tuế Hòa ngủ trong xe ngựa, Cố Khai Nguyên mặc y phục nằm bên cạnh nàng.
"Có phải đêm nay lại có biến động gì không?" Bạch Tuế Hòa cảm thấy mình trên đường này thực sự được bảo vệ quá tốt, tốt đến mức nàng quên mất một số ghi chép trong sách. Bởi vì phần mở đầu để thu hút độc giả, tất nhiên phải thật hấp dẫn, nhưng những sự kiện ở giữa, cùng một số đoạn chuyển tiếp, chỉ cần nắm được đại ý là đủ, một vài chi tiết đều chỉ lướt qua. Nếu sớm biết sẽ xuyên không vào cuốn sách này, nàng nhất định đã ghi nhớ từng từ từng chữ vào trong đầu. Đáng tiếc trên đời này không có t.h.u.ố.c hối hận, cũng không có "sớm biết", chỉ có thể dựa vào đại khái cốt truyện mà suy đoán.
"Ngày cụ thể ta cũng quên mất rồi, nhưng ở những nơi không có tuyết, một số người lại bắt đầu hoạt động trở lại." Cố Khai Nguyên sợ trong đó sẽ phát sinh biến cố, nên cũng không dám chắc chắn. Giờ đây tất cả mọi người đã quen ngủ bên đống lửa, nhưng trong xe ngựa này ngược lại sẽ an toàn hơn một chút.
Bạch Tuế Hòa thực sự không lạnh, chăn đệm dày trải phía dưới, bên trên lại đắp thêm một chiếc chăn dày nữa.
"Vẫn là nhắm vào cha chàng sao?" Gia đình họ Cố thật sự là nguồn gốc của tai ương, những người cùng đi với họ Cố này, tức là những kẻ "bia đỡ đạn" trong sách, tiếp theo chỉ xem ai có mệnh lớn.
"Tất cả đều muốn thứ trong tay ông ta," Cố Khai Nguyên biết những người này sẽ không ra tay sát hại gia đình họ Cố, nhưng người khác thì không có được may mắn như vậy.
"Nếu đã như vậy, tại sao bọn chúng không dứt khoát bắt ông ta đi luôn?" Mang nguồn gốc tội ác đi, mọi người cũng có thể được yên ổn.
Cố Khai Nguyên nói, "Không phải bọn chúng không muốn, mà là không dám. Chỉ cần gia đình họ Cố rời khỏi đội lưu đày, điều đó có nghĩa là ông ta chính là một tên tội phạm đào tẩu. Đến khi tội thêm một bậc, ông ta cả đời này đừng hòng có cơ hội xoay chuyển, cũng là con đường chết. Những kẻ này không dám ép quá mức, chỉ sợ gia đình họ Cố không còn hy vọng mà liều c.h.ế.t cá c.h.ế.t lưới rách, cuối cùng thì ai cũng chẳng được lợi gì."
Bạch Tuế Hòa nghĩ đến số bạc đang cất trong không gian của mình, "Chàng nói xem bọn chúng có biết cha chàng rốt cuộc đã giữ lại bao nhiêu không?"
"Chắc là vẫn có con số ước chừng, nhưng trước khi chưa thấy được bạc, gia đình họ Cố sẽ không bị bọn chúng từ bỏ."
"Vậy trước kia mẫu thân chàng..." Bạch Tuế Hòa có chút nghi ngờ lời này, dù sao ở giữa đã có một mạng người rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là lập trường khác biệt," Cố Khai Nguyên trước đây cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao bây giờ trên triều đình đã có vài thế lực, trong đó liệu có xen lẫn những kẻ có ý đồ khác không, y cũng không rõ.
"Nếu đã vậy, vậy thì chúng ta cũng không cần quá căng thẳng, chúng ta cách gia đình họ Cố xa như vậy, chắc không đến nỗi bị liên lụy." Kẻ "bia đỡ đạn" muốn sống tốt, thì tốt nhất nên tránh xa nhân vật chính. Giữa họ còn cách nhiều người như vậy, không đến nỗi "may mắn" đến mức lại đi đỡ d.a.o cho người khác.
Hai vợ chồng đang khe khẽ nói chuyện, cũng đang bàn luận xem những người này khi nào sẽ tới. Nói qua nói lại, mí mắt Bạch Tuế Hòa đã nặng trĩu. Lúc nàng chuẩn bị hoàn toàn thả lỏng bản thân, định ngủ một giấc thật ngon thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu. Bạch Tuế Hòa sợ hãi bật dậy ngay lập tức, không cẩn thận liền kéo căng bụng, sợ đến mức nàng lập tức ôm bụng, cảm nhận cơn đau truyền đến từ đó.
"Nàng không sao chứ?" Cố Khai Nguyên lập tức bật người ngồi dậy, đỡ Bạch Tuế Hòa, "Thế nào rồi? Bụng có đau không?"
Bạch Tuế Hòa khẽ xua tay, "Ta nghỉ một lát, vừa rồi đứng dậy quá mạnh. Bên ngoài loạn rồi, chàng có muốn ra ngoài xem sao không?"
Mèo Dịch Truyện
Cố Khai Nguyên nói, "Bên ngoài có gì hay ho mà xem? Lâm Hoa và những người khác sẽ lo liệu ổn thỏa. Nàng mau nằm xuống đi, ta đi rót cho nàng một chén nước nóng."
Không biết nữ y mà nhạc mẫu sắp xếp khi nào mới đến. Nữ y mà nhạc mẫu mời khi đó không có ở Thượng Kinh, mọi người đã hẹn gặp nhau giữa đường, không biết họ sẽ đợi ở trấn nào? Không có nữ y bên cạnh, bụng Bạch Tuế Hòa lại ngày một lớn hơn, trong lòng Cố Khai Nguyên thực sự không yên.
Đoạn đường phía trước vẫn còn khá chậm, nhưng vì bị chậm trễ do tuyết lớn, những ngày sắp tới cũng phải cố gắng bắt kịp. Cộng thêm thời tiết mưa âm u sắp tới, con đường này thật sự không hề bằng phẳng.
"Giờ ta tốt hơn nhiều rồi," Bạch Tuế Hòa tự mình biết rõ cơ thể mình, giờ đã bình ổn trở lại. Có bài học này rồi, lần sau nàng chắc chắn không dám có động tác lớn như vậy nữa.
Lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần, còn có thể cảm nhận được sự hoảng loạn trong những âm thanh đó.
"Chết tiệt, sao lại không dứt thế này, những kẻ áo đen này sao lại đến nữa rồi?" "Hôm nay người còn đông hơn trước, vừa vào đã c.h.é.m g.i.ế.c loạn xạ, đây là ai đã chọc giận mà ra nông nỗi này?" "Còn ai có thể chọc giận chứ? Chắc lại là gia đình họ Cố rồi, xui xẻo c.h.ế.t đi được. Bị lưu đày đã đành, lại còn bị bọn họ liên lụy."
"Mau tìm chỗ trốn đi, kẻo những kẻ này g.i.ế.c người đến đỏ mắt." "Ngươi xem, đó có phải là tiểu tử nhà họ Cố không? Ta không chạy về phía đó nữa, ta chạy về phía này, ta sợ bị hắn ta liên lụy." "Nói có lý, tránh xa những người họ Cố ra."
Lại có người lớn tiếng hô hoán, "Những kẻ áo đen kia, những người các ngươi muốn ở phía bên kia kìa, đó là cháu đích tôn của gia đình họ Cố..."
Bạch Tuế Hòa nói, "...Hay là chàng đừng ra ngoài nữa."
Cố Khai Nguyên nói, "...Ta không ra ngoài." Y đâu phải anh hùng, giờ này chạy ra ngoài làm gì? Giúp đỡ gia đình họ Cố chống lại những kẻ áo đen này ư? Y đâu có lòng đại công vô tư như vậy, nhưng ngay sau đó, những âm thanh bên ngoài khiến sắc mặt y thay đổi.