Cố Khai Nguyên thở dài một hơi, cũng hiểu được đạo lý này, đằng nào thì gia đình họ Cố sớm muộn gì cũng phải trở về Thượng Kinh, vậy cứ tạm thời nhẫn nhịn bọn họ thêm một thời gian. Vả lại, giữ họ ở ngay trước mắt cũng tiện giám sát, phòng ngừa bọn họ giở trò gì khác. Đúng lúc này, chàng thấy đám người Lưu Bình Khang từ xa đi tới, cứ ngỡ họ có việc muốn nói với đám nha dịch, nào ngờ lại thẳng tiến về phía mình.
Thái độ của Lưu Bình Khang lần này rất tốt, "Cố huynh đệ, chúng ta cũng chuẩn bị về kinh vào sáng sớm mai. Lần này đặc biệt đến đây cáo từ. Không biết nhị vị có điều gì muốn chúng ta mang về không?"
"Quả thực có việc muốn làm phiền chư vị," Cố Khai Nguyên từ trong n.g.ự.c lấy ra phong thư đã chuẩn bị sẵn, "Đây là thư phu nhân ta viết cho nhạc mẫu, phải phiền chư vị huynh đệ chạy một chuyến giúp đỡ."
Lưu Bình Khang hai tay đón lấy, có phong thư này, nhiệm vụ chuyến này của họ coi như hoàn thành, khoản thù lao mà Bạch gia hứa hẹn cũng sắp đến tay.
"Dễ nói thôi, có gì đâu, chỉ là việc nhỏ nhặt. Sau này nếu huynh đệ có cơ hội trở lại Thượng Kinh, mấy huynh đệ chúng ta sẽ lại cùng nhau nâng chén rượu vui vầy."
Hôm qua, tuy Cố Khai Nguyên không đích thân tiếp đãi, nhưng cũng đã sắp xếp cho đám giải sai này ở khách điếm tốt nhất trong huyện thành, đãi tiệc rượu thịnh soạn nhất, coi như đền đáp ơn nghĩa họ đã chiếu cố trên đường.
"Đó là điều nên làm," Cố Khai Nguyên lúc này còn một thắc mắc, "Chẳng phải trước đây các huynh còn định đi cùng tiêu cục sao?"
"Lưu tiêu đầu bọn họ còn muốn ở lại đây vài ngày, xem có chuyến hàng nào trở về cần áp tiêu không. Nhưng chúng ta tính toán thời gian, ngày về của họ chưa định, e rằng nếu chờ thêm nữa, chúng ta sẽ không kịp về ăn Tết, nên đành đi trước."
Những món hàng của Cố Khai Nguyên đã giao cho Lâm Hoa, Lâm Uy. Hai người này năng lực làm việc cũng ổn, hôm qua đã thâu đêm mua xong một viện tử và sắp xếp hàng hóa đâu vào đấy.
"Nếu đã vậy, e rằng ngày mai ta không thể đến tiễn hành. Chỉ có thể ở đây chúc chư vị huynh đệ một đường thuận buồm xuôi gió."
Hai bên lại khách sáo thêm một hồi, Lưu Bình Khang mới dẫn người rời đi.
Tô Đại Toàn, người phụ trách đưa họ đến thôn, cùng với thôn trưởng Chu Tự Cường, người đến đón, thấy cảnh này thì đặc biệt chú ý đến gia đình Cố Khai Nguyên. Ngay cả đám quan binh áp giải họ đến cũng đối xử với họ lễ phép như vậy, e rằng người này không hề đơn giản.
Đặc biệt là khi họ đối chiếu danh sách ban nãy, bên phía Cố Khai Nguyên lại có thêm bốn người, nói là thường dân, trùng hợp đi cùng đường nên được chiếu cố thêm vài phần. Nhưng nhìn cách họ đối xử với nhau, liền đoán ra đại khái là chuyện gì. Quả nhiên, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, vẫn có một số người có thể hưởng đặc quyền. Càng không muốn, và cũng không dám đắc tội đối phương.
Hai người cũng không làm khó, rất nhanh chóng hoàn tất mọi thủ tục. Dù sao thì họ cũng phải nhanh chóng quay về thôn, tiếp theo còn rất nhiều việc phải sắp xếp, liền kêu gọi mọi người nhanh chóng lên đường.
Ngay khi họ chuẩn bị rời đi, Trần Đại Phúc và cả nhà Chu Cương lúc này cũng vội vã dẫn người tới, "Thật xin lỗi, chúng ta đã đến muộn."
Chu Tự Cường ngơ ngác, đám người này lại là ai? Những người họ cần đưa về thôn đã ở đây cả rồi, "Chư vị có phải nhầm lẫn rồi không? Người của thôn chúng ta đều ở đây, ở đây không có tên của chư vị."
"Không thể sai được," Trần Đại Phúc vội vàng móc ra hộ tịch của mình, "Ông là thôn trưởng thôn Điền đúng không? Đây là hộ tịch Từ đại nhân đã làm cho chúng ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Cương đứng một bên cũng vội vàng đưa hộ tịch của mình ra, "Cái này là Ngô đại nhân làm cho ta."
Nghe nói là huyện lệnh và huyện thừa đã làm hộ tịch cho hai người này, Chu Tự Cường cũng không dám làm càn, vội vàng hai tay tiếp lấy, phát hiện quả nhiên là của thôn Điền của mình, không khỏi cảm thấy đau đầu.
"Tô nha sai, huynh xem việc này...," Chu Tự Cường cười khổ nói, "Tuy thôn Điền không đông người, nhưng cũng không có nhiều đất đến vậy để khai hoang. Nhiều người như thế này, ta phải phân phối thế nào đây?"
Hay thật, cộng lại đã hơn một trăm người, còn nhiều hơn cả số người gốc trong thôn của họ. Một thôn làng quy mô vừa và nhỏ, giờ đây trực tiếp có thể chuyển thành đại thôn. Nhưng những người này y thật sự không muốn tiếp nhận. Người đông cũng đồng nghĩa với nhiều chuyện phiền phức, hơn nữa nhiều thôn dân mới đến như vậy, y là thôn trưởng làm sao còn có thể quản được đây?
"Nếu là do đại nhân sắp xếp, vậy thì vất vả Chu thôn trưởng rồi. Chúng ta về rồi cùng nhau xem xét kỹ lưỡng, cố gắng đo đạc hết các vùng đất hoang. Dù sao thì họ đến đây cũng là để khai hoang, nếu họ không khai hoang được, tự nhiên sẽ có các đại nhân kia truy cứu." Tô Đại Toàn biết y đang băn khoăn điều gì, liền vội vàng kéo y sang một bên, "Dù sao thì đây đều là do các đại nhân sắp xếp, chúng ta cũng không thể nói gì."
Mèo Dịch Truyện
Đạo lý là vậy, nhưng trong lòng Chu Tự Cường vẫn rất khó chịu, đồng thời cũng có một sự bất an rất lớn. Những người này đều là "quan hệ hộ", vậy thôn của y liệu có còn trấn áp được bọn họ không?
"Mau đi thôi, hôm nay đo đạc đất đai cho họ xong, những chuyện còn lại thì cứ để họ tự lo liệu." Tô Đại Toàn thấy y vẫn còn do dự, "Nếu huynh không đồng ý, hay là bây giờ huynh đi nói chuyện với hai vị đại nhân một chuyến xem sao..."
"Thôi vậy, đi thôi," Chu Tự Cường làm gì có cái gan đó, y chỉ là một thôn trưởng nhỏ bé, e rằng có tìm đến cũng không gặp được mặt, hà tất phải tự chuốc lấy nhục. Dù sao y cứ theo quy định mà đo đạc đất hoang cho mỗi người, đến lúc đó nếu họ có than phiền đất đai phân không tốt, thì cũng chẳng liên quan gì đến y. Thôn Điền của họ chỉ có bấy nhiêu đất, có tố cáo lên đại nhân, y cũng không sợ.
Một đoàn người hùng dũng rời đi, những người bị đày chung với họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, cuối cùng cũng đã thoát được bọn họ.
Ra khỏi huyện thành, chưa đến hai dặm đường đã bắt đầu tiến vào lối nhỏ, con đường cũng càng lúc càng hẹp, xe bò chỉ có thể miễn cưỡng đi qua. Dù nói là thôn làng gần huyện thành nhất, nhưng cũng phải đi mất một canh giờ.
"Cái nơi quỷ quái này," Cố An Đồng nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, chỉ có lác đác vài ba mái nhà tranh thấp lè tè, "Vậy chúng ta ở đâu đây? Chẳng lẽ là ở trong mấy căn nhà đó sao?"
Chu Tự Cường đi phía trước lười biếng chẳng buồn trả lời, suốt đường đi chỉ có gia đình này là nhiều vấn đề nhất.
"Đây chính là thôn Điền," Tô Đại Toàn thật sự chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp hơn Cố An Đồng, cười tủm tỉm đáp, "Đây đều là nhà của thôn dân, đến lúc đó cũng sẽ chia cho các cô một mảnh đất, các cô có thể tự mình xây dựng."
"Cái gì? Ngay cả chỗ ở cũng không có?" Hứa Ngọc Lan kinh ngạc thốt lên, "Vậy tối nay chúng ta ở đâu?"
Với nàng ta, Tô Đại Toàn không có giọng điệu tốt như vậy, "Chư vị trên đường đi đều ở đâu? Hoang dã các cô còn ở được, sao đến trong thôn lại không ở được? Đừng quên, các cô là đến đây lưu đày, chẳng lẽ còn muốn chúng ta giúp các cô chuẩn bị mọi thứ sao?" Dù cho những người này có xuất thân ra sao, thân phận của họ cũng không bằng một thôn dân bình thường.
"Vị nha sai đại ca này, cô nương đây chưa từng trải sự đời nên không biết ăn nói," Cố Khai Bình đối với đãi ngộ khi lưu đày ít nhiều cũng biết, không thể đắc tội với người ta, nếu không bị phân vào góc núi thì ngày tháng sẽ càng khó khăn hơn. Chàng chỉ đành gượng gạo chuyển đề tài, "Thôn chúng ta, bây giờ có bao nhiêu người rồi?"