Hoài Phúc Tinh, Lưu Đày Cứu Vớt Phản Diện

Chương 288: -- Thư tín ---



 

Cố Khai Nguyên nghe vậy, đôi mày cau chặt, chỉ sợ lão già kia lại bị kẻ này mê hoặc, đến lúc đó lại quay sang gây phiền phức cho hắn.

 

Cố Bách Giang đáp: “Minh đại nhân đừng nhắc đến đứa con bất hiếu đó, ta đã cho nó quá kế ra ngoài, đã gạch tên khỏi tộc phả rồi.”

 

Minh Bồi Phong cười nhạt, châm chọc: “Đã như vậy, ta cũng không nói gì thêm, chỉ mong sau này Cố đại nhân đừng hối hận.”

 

“Ta chắc chắn sẽ không hối hận,” Cố Bách Giang nói một cách dứt khoát, thậm chí trong lòng đã hạ quyết tâm, đợi khi về lại Thượng Kinh nhất định sẽ cho Bạch gia biết tay.

 

Cố Khai Nguyên ở cách một bức tường thở phào nhẹ nhõm, mong hắn cứ tiếp tục giữ vững thái độ này.

 

Hắn nghĩ cũng chẳng còn gì hay ho để nghe, đang định nghỉ ngơi một chút thì bên cạnh lại truyền đến động tĩnh.

 

“Đại nhân, Thượng Kinh có tin tức.”

 

Minh Bồi Phong liếc nhìn Cố Bách Giang: “Cố đại nhân cũng không phải người ngoài, ngươi cứ nói đi.”

 

“Đây là thư Tam Hoàng Tử tốc ngựa đưa tới,” người đến cung kính dâng thư lên.

 

Cố Khai Nguyên vểnh tai lắng nghe, đợi một lúc, có lẽ cả hai người đều đã đọc xong thư, lúc này mới có tiếng nói chuyện truyền ra.

 

“Đám hỗn đản này, đợi ta trở về nhất định sẽ không để yên cho bọn chúng!” Giọng Cố Bách Giang đầy tức giận vang lên, “Nếu ta không nhầm, mấy kẻ này đều là thông gia của Tam Hoàng Tử, tại sao bọn chúng lại làm vậy?”

 

Minh Bồi Phong không biết nên nói gì. Trước đây hắn còn cảm thấy nữ nhi nhà họ Cố nếu gả cho Tam Hoàng Tử, hắn cũng nên khách khí vài phần với nàng.

 

Nào ngờ nàng còn chưa vào phủ, cả Thượng Kinh đã đầy rẫy những lời đồn thổi về nàng. Bây giờ lại còn khiến mấy nữ nhân trong hậu viện kiêng kỵ, thậm chí cả nhà mẹ đẻ của họ cũng ra tay, mối thù hận này thật sự là…

 

“Tam Hoàng Tử không phải đã nói trong thư rồi sao? Ngài ấy sẽ tìm cách khác, bảo chúng ta hãy tĩnh hậu giai âm.”

 

Minh Bồi Phong không nhanh không chậm an ủi: “Cố đại nhân bớt nóng nảy.”

 

“Làm sao có thể bớt nóng nảy cho được?” Cố Bách Giang tức đến nỗi mặt càng thêm vặn vẹo, Minh Bồi Phong vội vàng quay đầu sang một bên, thật sự không nỡ nhìn.

 

Cố Bách Giang cầm lấy chén trà trên bàn liên tục uống hai ngụm lớn: “Mọi người đều là cùng phe với Tam Hoàng Tử, tại sao bọn chúng lại làm vậy? Bọn chúng đang bài trừ dị kỷ đó! Ta muốn tự tay viết một phong thư gửi cho Tam Hoàng Tử điện hạ, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy!”

 

Hắn nhất định phải khiến Tam Hoàng Tử đưa ra một lời giải thích. Những kẻ này cắt đứt đường về kinh của hắn, thì có lợi gì cho bọn họ? Khoảnh khắc đó, đầu hắn bỗng nhiên lóe lên, liền hiểu ra mọi chuyện.

 

“Đây là những nương nương trong hậu viện…”

 

Minh Bồi Phong tự nhiên sẽ không cùng hắn thảo luận những chuyện này: “Những chuyện này ta không được biết. Nếu Cố đại nhân muốn hồi thư cho Điện hạ, ta sẽ cho người chuẩn bị bút mực ngay.”

 



 

Cố Khai Nguyên nghe đến đây, khóe miệng nhếch lên, xem ra Trần chưởng quỹ làm việc cũng khá đáng tin, ngọn lửa này thêm vào thật đúng lúc.

 

Danh tiếng của Cố An Đồng kiếp này đã bị hủy hoang trước, lại thêm đã mất đi con bài tẩy, muốn tái chiếm vị trí bá chủ phủ Tam Hoàng Tử, trở thành tả bàng hữu tý của Tam Hoàng Tử như kiếp trước, e rằng không dễ dàng như vậy.

 

Mang theo tâm trạng tốt đẹp này, Cố Khai Nguyên mua sắm một đống đồ vật rồi trở về làng.

 

Đợi đến đêm khuya thanh vắng, hắn lập tức nóng lòng chia sẻ tin tốt này với Bạch Tuế Hòa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bạch Tuế Hòa biết cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi, không khỏi có chút lo lắng: “Vậy gia đình họ Cố còn có thể được xá tội không?”

 

“Yên tâm đi, Tam Hoàng Tử dù không vì điều gì khác, nhưng vì số bạc kia, cũng sẽ cố gắng. Chỉ là e rằng không thể quang vinh trở về kinh như trước, chuyện này còn phải mài giũa nhiều.”

 

Bạch Tuế Hòa nói: “Thảo nào mấy ngày nay gió êm sóng lặng, hóa ra là đang ra sức trên triều đình. Không biết phụ thân chàng sau khi nghĩ thông suốt có hối hận không?”

 

“Chuyện này đã không còn lựa chọn nào khác. Đúng rồi, hôm nay ta cũng nhận được một tin khác, người mà nhạc mẫu phái tới cũng sắp đến rồi.”

 

Bạch Tuế Hòa: “Thật ra những người bên cạnh chúng ta hiện giờ đã đủ rồi.”

 

Cố Khai Nguyên: “Không đủ, thân phận hiện tại của chúng ta không thể mua người. Người mà nhạc mẫu đưa tới là vừa vặn nhất.”

 

Những người bên ngoài hắn cũng không dám dễ dàng chiêu mộ, chỉ sợ có kẻ thừa cơ cài người vào. Nhưng người do Bạch gia từ Thượng Kinh đưa tới thì khác, đó đều là tâm phúc của Bạch phu nhân, khế ước bán thân và gia đình đều nằm trong tay nàng. Khả năng những người này phản bội chủ rất thấp, bọn họ dùng cũng sẽ an tâm hơn.

 

“Vậy lát nữa ta sẽ bảo Đông Mai cùng bọn họ dọn dẹp mấy căn nhà phía trước. Đất của chúng ta đã được khai hoang xong, họ đến cũng vừa hay giúp quản lý mấy ngọn núi phía sau.”

 

Bạch phu nhân đã sớm thông báo cho Đông Mai biết những người sắp đến là ai. Họ không đi cùng về kinh là vì được điều động từ các trang viên, mà những trang viên đó lại cách Thượng Kinh khá xa, nên mất chút thời gian đi lại.

 

Cái lò sưởi trong nhà vẫn luôn cháy, ở bên trong không cảm nhận được cái lạnh giá bên ngoài. Nhưng con người cần bổ sung nước, bên tay Bạch Tuế Hòa luôn có một cốc nước ấm.

 

Mèo Dịch Truyện

Uống nước, lắng nghe tiếng gió bên ngoài: “Hôm nay hình như đặc biệt lạnh, đã ủ dột mấy ngày rồi, liệu hôm nay có tuyết rơi không?”

 

Mấy ngày nay bọn họ không ngừng thu gom đồ vật về làng, cho dù hôm nay có bị tuyết lớn phong tỏa làng, bọn họ cũng không sợ đói bụng.

 

“Cái này thì ta không biết, trước đây trưởng thôn có nói là hai ngày trước sẽ có tuyết, nhưng lại qua mấy ngày rồi, thời tiết ở đây thật sự khó đoán.”

 

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt: “Đây là mưa đá sao?”

 

“Đây là tuyết hạt, ở đây họ gọi là tuyết cát,” Cố Khai Nguyên không cần ra ngoài cũng biết, “Xem ra tuyết lớn thật sự đã đến rồi.”

 

“Tuyết cát,” Bạch Tuế Hòa có chút tò mò, đi đến bên cửa, muốn mở cửa ra ngoài, thì bị Cố Khai Nguyên kéo lại.

 

“Mặc quần áo chỉnh tề rồi hãy ra ngoài,” bên trong đốt lò sưởi ấm áp, nhưng gió bên ngoài thì cắt da cắt thịt.

 

Bạch Tuế Hòa mặc quần áo ấm áp đầy đủ, đứng trong sân, đưa tay hứng những hạt băng nhỏ từ trên trời rơi xuống: “Đây chính là cái tuyết cát mà chàng nói, nhìn đúng là có vẻ như vậy.”

 

“Xem qua là được rồi,” Cố Khai Nguyên đợi nàng hiếm lạ một lúc, rồi đỡ nàng đi vào phòng, “Có cần ta bảo Đông Mai nấu thêm chút canh gừng không?”

 

Bạch Tuế Hòa vội vàng xua tay: “Chỉ một lát thế này, không đến nỗi đâu.”

 

Nàng cảm thấy từ khi ngôi nhà được xây dựng, cả người nàng cứ như bị nhốt tù, có thể nói là đã bén rễ trong nhà. Tuy nhiên, cuộc sống như vậy đã rất tốt rồi, nghĩ lại những ngày trên đường đi, phải đội gió lạnh mưa lớn mà vội vã. Cho dù Cố Khai Nguyên đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng trong xe ngựa không thể nào không có gió lùa. Nàng cũng biết với thân phận là phụ nữ có thai, không thể lơ là một chút nào. Nếu bị nhiễm phong hàn, cũng sẽ gây hại cho đứa trẻ. Vì vậy nàng luôn tự kỷ luật, cố gắng không gây phiền phức cho mình và người khác.

 

“May mắn là đã đến nơi mấy ngày trước. Nếu bây giờ mới vào làng, việc xây nhà sẽ là một phiền phức lớn.”

 

Cố Khai Nguyên cũng cảm thấy kể từ khi hắn sống lại một kiếp, vận may của hắn cũng tốt hơn rất nhiều. Làng này cách huyện thành không xa, so với cái xó xỉnh mà hắn chọn lần trước, không biết tốt hơn bao nhiêu. Cái làng đó phải mất hai ngày mới tới huyện thành, ngay cả một phiên chợ nhỏ cũng phải mấy ngày mới có một lần, lúc đó mua bất cứ thứ gì cũng không tiện, thêm vào cái thời tiết này, quả thực là thời điểm tăm tối nhất.

 

“Trong này ấm quá, khiến người ta cứ muốn ngủ,” Bạch Tuế Hòa ngáp một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh lò sưởi cởi giày, chuẩn bị tiếp tục chui vào trong chăn.