Hoài Phúc Tinh, Lưu Đày Cứu Vớt Phản Diện

Chương 297: -- Cứu mạng ---



 

Bọn người này quả nhiên ti tiện như thường, mang đám thích khách này đến đây là muốn gây họa cho chàng.

 

“Tam thúc, cứu mạng!” Cố An Đồng thấy Cố Khai Nguyên như thấy cứu tinh, liền vội vã chạy về phía chàng.

 

Cố Khai Nguyên vốn biết cháu gái này có chút tà môn, bèn giơ đại đao sau lưng lên, chỉ vào Cố An Đồng: “Nếu còn dám tiến thêm một bước, bất kể là ai, đừng trách ta không khách khí!”

 

“Lão tam, đến lúc này rồi mà ngươi còn không phân biệt được trong ngoài sao?” Cố Khai Bình thở hổn hển dừng lại, nhưng đôi mắt lại căng thẳng nhìn về phía sau: “Bọn thích khách này muốn mạng của chúng ta, ngươi mau ngăn chúng lại.”

 

Cố Khai Nguyên lớn tiếng nói với hai tên thích khách: “Ân oán giữa các ngươi, các ngươi tự giải quyết, chúng ta vô tội, đừng lôi chúng ta vào.”

 

“Ngươi đừng nghe y nói bậy, y là tam thúc của ta!” Cố An Đồng lớn tiếng kêu lên: “Tam thúc của ta võ công cao cường lắm, các ngươi đúng là đến nộp mạng!”

 

Tên hắc y nhân đáng c.h.ế.t kia vậy mà cũng không động não, đồng thời ra tay trực tiếp tấn công Cố Khai Nguyên.

 

Cố Khai Nguyên biết dính vào nhà này chẳng có chuyện gì tốt đẹp, đặc biệt là Cố An Đồng, nàng ta thật sự muốn đẩy y vào chỗ chết.

 

Cố Khai Nguyên nghênh diện tiếp chiêu, chỉ vài chiêu giao phong đã dẫn bọn chúng đến trung tâm sân viện.

 

Đúng lúc y sắp hạ gục bọn chúng, khóe mắt vừa vặn thấy Cố An Đồng lén lút tiếp cận chính sương phòng, đưa tay đẩy cửa phòng.

 

Thấy cửa phòng đóng chặt, nàng còn gọi những người khác trong nhà họ Cố: “Mau, chúng ta đều trốn vào trong phòng!”

 

“Tam thẩm thẩm, ta biết người đang ở bên trong, mau mở cửa cho chúng ta vào!”

 

“Bạch thị, mau mở cửa!”

 

“Tam thẩm thẩm, cứu cứu chúng ta…”

 

“Bạch Tuế Hòa, nàng không thể thấy c.h.ế.t không cứu…”

 

Cố Khai Nguyên giờ phút này có chút khánh hạnh, quả nhiên người hiểu Cố An Đồng nhất chính là y, may mà y đã sớm một bước ra ngoài chèn chặt cửa, bên cửa sổ cũng bố trí bẫy thú, chỉ cần chúng dám động tâm tư bất chính, y sẽ cho chúng biết tay.

 

Bạch Tuế Hòa trong phòng thở dài một tiếng, thật đúng là người ngồi trong nhà, họa tự trời rơi xuống, còn chuyện gì mà thấy c.h.ế.t không cứu, thật không phải, nàng là một t.h.a.i p.h.ụ hành động bất tiện, không thể dời cái tủ chèn trước cửa.

 

“Các ngươi đang làm gì?” Lâm Hoa, Lâm Uy đã chạy tới, giương kiếm trong tay, trực tiếp chắn ngang trước mặt bọn họ: “Tránh xa thiếu phu nhân của chúng ta một chút!”

 

“Lâm Hoa, Lâm Uy, các ngươi hộ chủ như vậy sao?”

 

Lâm Hoa nhìn Cố Khai Trần: “Cố nhị gia, chúng ta bây giờ là người của Bạch gia, chúng ta chỉ nghe theo lệnh của Bạch gia.”

 

“Giờ là lúc sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, dù sao chúng ta cũng là chủ cũ của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không màng tình nghĩa xưa sao?” Cố Khai Trần chăm chú nhìn cánh cửa phía trước, bọn họ không tránh ra, làm sao chúng chui vào được?

 

“Nếu chúng ta không màng tình nghĩa xưa, các ngươi cho rằng có thể tránh được kiếm phong của chúng ta sao?” Lâm Hoa không chút lùi bước, thậm chí còn dùng kiếm trong tay bức bọn họ liên tiếp lùi hai bước.

 

Lúc này, Bàng ma ma từ phía sau bọn họ đi ra: “Các ngươi nhà họ Cố thật vô liêm sỉ, không biết tiểu thư của chúng ta đang m.a.n.g t.h.a.i sao, nếu kinh động đến nàng, thì đừng trách chúng ta không khách khí!”

 

Nhìn người xa lạ trước mắt, người nhà họ Cố đều biết đây là người mới đến hôm nay: “Đây là chuyện của nhà họ Cố chúng ta, liên quan gì đến ngươi?”

 

“Chúng ta vâng lệnh phu nhân đến bảo vệ tiểu thư, tất cả những kẻ muốn làm hại tiểu thư, g.i.ế.c không tha, ta khuyên các ngươi mau rời đi.”

 

Cố Bách Giang vẫn luôn được hai người con trai bảo vệ ở giữa, bây giờ bọn hắc y nhân đuổi tới đã bị Cố Khai Nguyên cầm chân, nhưng ông sợ lát nữa sẽ đến nhiều hơn, vì vậy khẩn thiết cần một chỗ ẩn nấp.

 

Ông chỉ vào tây sương phòng ở một bên khác nói: “Chúng ta đi đằng kia!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mèo Dịch Truyện

 

Vừa nói liền muốn dẫn người nhà họ Cố xông vào phòng, nhưng bị Lâm Uy nhanh hơn một bước ngăn lại: “Đây là sân viện của Bạch gia, các ngươi không thể xông loạn.”

 

Cố Khai Trần thấy hai người này chỉ đang uy hiếp, không dám động thủ, liền lấy hết can đảm một tay đẩy người ra, đỡ Cố Bách Giang đi về phía căn phòng.

 

Không ai trong số bọn họ phát hiện ra rằng, lão ma ma không lọt vào mắt bọn họ kia, đã phất tay một cái về phía chúng, rồi lập tức ngăn Lâm Hoa và Lâm Uy lại: “Nếu chúng muốn vào, cứ để chúng vào.”

 

Lâm Hoa: “Nhưng mà…”

 

“Yên tâm đi, tiện nghi của tiểu thư đâu dễ chiếm như vậy.” Bàng ma ma cười ý vị thâm trường: “Rất nhanh thôi, các ngươi sẽ biết kết quả.”

 

Lời vừa dứt không lâu, tây sương phòng vừa mới đóng cửa lúc này lại mở ra, chỉ thấy người nhà họ Cố đều ôm cổ họng chạy ra ngoài: “Nước…”

 

Giọng nói của bọn họ đều có chút khàn khàn, nhìn quanh phát hiện không có nước, liền cúi xuống đất vốc tuyết, trực tiếp nhét vào miệng.

 

“Cái này…”

 

Bàng ma ma cười cực kỳ ôn hòa: “Khoảng thời gian này đang nghiên cứu chứng tiêu khát, đáng tiếc vẫn chưa tìm được phương t.h.u.ố.c cứu chữa, nhưng lại vô tình để ta chế ra yết can phương này.”

 

Thấy người nhà họ Cố không còn chút hình tượng nào cúi xuống đất vốc tuyết nhét vào miệng, Lâm Hoa và những người khác lén lút tránh xa Bàng ma ma một chút, bọn họ còn không thấy đối phương ra tay, điều này quá đáng sợ rồi.

 

“Các ngươi còn đứng đây làm gì? Mau đi giúp cô gia.” Bàng ma ma hậm hực nói, cũng không biết cô gia nhìn trúng điều gì ở hai người này, lại giữ những kẻ vụng về như vậy bên cạnh.

 

“Ồ,” hai người cũng hoàn hồn, biết bên phía nhà họ Cố tạm thời không phải uy hiếp, cũng ào ào gia nhập vào, rất nhanh đã giải quyết hai tên hắc y nhân.

 

Chỉ là còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, sân viện lại có thêm mấy kẻ nữa tiến vào.

 

Cái này quả thật không dứt, ba người không nghĩ ngợi gì, lại nghênh chiến.

 

Bàng ma ma lắc đầu, quả nhiên đầu óc quả nhiên không nhanh nhạy, bọn người này muốn tìm người nhà họ Cố, cứ giao chúng cho bọn chúng là được, lại còn giúp người khác chắn đao.

 

Tuy nhiên nàng mới đến, cũng không biết rốt cuộc cô gia và người nhà họ Cố này thế nào, nên cũng không làm thêm gì nhiều.

 

Quét mắt nhìn qua người nhà họ Cố đang chật vật, Bàng ma ma lúc này mới khinh miệt cười một tiếng, quay người đi ra ngoài cửa chính sương phòng: “Tiểu thư, người an tâm ở bên trong, bên ngoài đã có chúng ta rồi.”

 

Bạch Tuế Hòa nghe thấy giọng của Bàng ma ma, lập tức lo lắng: “Ma ma, sao người lại ra ngoài? Mau vào phòng trốn đi, cửa của ta bị đồ vật chắn rồi, không mở được.”

 

Bàng ma ma càng thêm yên tâm, xem ra cô gia cũng đã chuẩn bị: “Ta ở đây canh chừng tiểu thư, bọn chúng không làm gì được ta đâu.”

 

Bạch Tuế Hòa thật sự sốt ruột, trợ thủ đắc lực của mẫu thân không thể xảy ra chuyện gì ở chỗ nàng: “Ta không cần người canh chừng, người mau trở về phòng trốn đi.”

 

Nghe thấy sự cấp thiết trong giọng nói của Bạch Tuế Hòa, Bàng ma ma cũng sợ nàng bị dọa, vội vàng ghé sát cửa thấp giọng dặn dò: “Tiểu thư, người yên tâm, lão nô có năng lực tự bảo vệ, người thường muốn tiếp cận ta, không dễ dàng như vậy đâu.”

 

Bạch Tuế Hòa bị lời này làm cho kinh ngạc, chẳng lẽ Bàng ma ma còn thâm tàng bất lộ?

 

Nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, hình như ngoài tiếng kiếm đao giao tranh, giọng của người nhà họ Cố cũng biến mất rồi.

 

“Người nhà họ Cố đã rời đi rồi sao?”

 

Bàng ma ma nhìn những người đang nằm trên mặt đất, không tiếng động cười: “Bọn chúng bây giờ đang ăn uống.”

 

Bạch Tuế Hòa: “……” Ăn uống? Tâm thái của người nhà họ Cố ổn định như vậy sao? Trở về kệ sách