Hoài Phúc Tinh, Lưu Đày Cứu Vớt Phản Diện

Chương 309: --: Thuyết phục ---



 

Lưu Vân cứng đờ cả mặt, “Tam đệ muội nói gì lạ vậy, nói cho cùng thì chúng ta cũng là chị em dâu, dù Tam đệ giờ đã được quá kế, nhưng vẫn là cùng một gốc, cùng một dòng họ. Giờ đây mọi người cũng chẳng có xung đột lợi ích gì, ta chỉ muốn sống hòa thuận với các muội, không cần phải làm cho mọi chuyện căng thẳng như thế. Sau này mọi người có đi có lại, cũng coi như người thân mà đối xử.”

 

Bạch Tuế Hòa khẽ cười một tiếng, “Đại tẩu nghĩ những lời này ta nên tin? Có thể tin được sao?”

 

“Tam thẩm thẩm, chúng ta biết trước đây chúng ta đã làm một số chuyện, có phần quá đáng, nhưng người không phải cỏ cây, ai mà không có lỗi lầm chứ? Chẳng lẽ người không muốn bớt đi một kẻ địch sao?”

 

Bạch Tuế Hòa nhìn Cố An Đồng, nàng ta tuy tránh được kiếp nạn đó, nhưng không có nghĩa là chuyện đó chưa từng xảy ra. Cố Khai Nguyên đã thực sự sống lại một đời, cũng đã trải qua vô vàn khổ nạn, nàng nói gì cũng phải báo thù cho nguyên chủ.

 

“Kẻ địch?” Bạch Tuế Hòa khinh miệt cười một tiếng, “Ta thấy là kẻ thù thì đúng hơn. Nếu không phải nhà mẹ đẻ ta đắc lực, e rằng đã chẳng thể đến được Lĩnh Nam này. Giờ đây mọi người mạnh ai nấy sống, chẳng phải tốt hơn sao? Vì cớ gì các ngươi cứ nhất định phải kéo chúng ta vào cái vực sâu của Cố gia các ngươi?”

 

“Vực sâu là gì?” Cố An Đồng nghe thấy hai chữ này, cảm thấy thật xui xẻo. Rõ ràng là một tiền đồ xán lạn, vậy mà Bạch Tuế Hòa lại thật sự ‘chó ngáp phải ruồi’.

 

“Tam thẩm thẩm, chẳng lẽ người không sợ chúng ta có thể trở về Thượng Kinh sao? Nếu phụ thân ta có thể khôi phục quan chức, người chẳng nghĩ đến việc ông ấy sẽ chiếu cố cho các người, còn cả Bạch gia các người nữa, chẳng qua chỉ là một hộ thương nhân, người chẳng nghĩ cho họ sao?” Cố An Đồng hiển nhiên vẫn không giữ được bình tĩnh, lời đe dọa cứ thế thốt ra. Điều này có thể cũng liên quan đến việc nàng ta không hề để Bạch Tuế Hòa vào mắt, cho rằng chẳng qua chỉ là một nữ nhi thương nhân nhỏ bé, thì có thể làm được gì chứ.

 

Lưu Vân muốn ngăn cản cũng không kịp, trước đó ở nhà đã nói chuyện rất tốt rồi, sao giờ lại nóng nảy đến vậy? Dường như An Đồng bình thường rất ổn, nhưng hễ dính dáng đến vợ chồng lão Tam, thì mọi chuyện đều không suôn sẻ. Bà ấy biết có những người khắc khẩu với nhau, chẳng lẽ bọn họ cũng thế sao?

 

Bạch Tuế Hòa, “Đó cũng là chuyện của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi có cơ hội về kinh, còn có thể kéo chúng ta trở về sao?”

 

Đương nhiên là đừng hòng mà nghĩ đến, Lưu Vân và Cố An Đồng đồng thời nghĩ trong lòng.

 

Cố An Đồng, “Cũng không phải là không thể, chỉ cần xem Tam thẩm thẩm người chọn lựa thế nào thôi?”

 

“Ồ, nói nghe điều kiện của ngươi xem?” Bạch Tuế Hòa cảm thấy không có việc gì trêu chọc bọn họ cũng khá tốt, dù sao có bà v.ú Bàng và những người khác ở bên cạnh, hai mẹ con này cũng chẳng gây sóng gió được gì.

 

“Đó là các người đi cầu tổ phụ tha thứ, rồi đón cả nhà chúng ta qua đây sống cùng, chúng ta vẫn như trước đây ở Thượng Kinh, sau này mỗi người một việc, nhưng Bạch gia các người thì phải giúp đỡ nhiều hơn một chút.” Sắp về rồi, nhưng nhà cửa đã bị tịch thu cả, muốn sống lại những ngày tốt đẹp như xưa, e rằng rất khó. Tiền bạc bên tổ phụ hiện giờ chắc chắn không dám công khai lấy ra, Bạch gia đúng là một cái cớ rất tốt.

 

“Cố An Đồng, trời đã sáng rồi mà ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Ta sống những ngày tốt đẹp này, hà tất phải tiến lên mà nâng gót chân thối của các ngươi?” Bạch Tuế Hòa cũng chẳng bận tâm việc lúc này lời lẽ thô tục, để không ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân, nàng phải trút ra cơn giận này. “Ta ở Cố gia sống những ngày tháng thế nào, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không rõ sao? Thật tốt bụng đến chỗ ta mà nói năng ngông cuồng, chúng ta trở về, chẳng lẽ còn có thể sống tốt hơn ở đây sao? Các ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ đi, vất vả lắm mới lặn lội đường xa đến đây, nếu giờ lại quay về, sẽ không có nhiều người bảo vệ các ngươi đâu, đường đi này hiểm trở lắm.”

 

Bạch Tuế Hòa khinh thường nhìn hai mẹ con bọn họ, “Trước đây đã có biết bao nhiêu vụ ám sát, có thể thấy có người không muốn các ngươi về kinh, các ngươi vẫn nên nghĩ cách bảo toàn mạng sống sau này đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mèo Dịch Truyện

Lưu Vân và Cố An Đồng sắc mặt đều biến đổi, bọn họ chỉ chăm chăm vào niềm vui được trở về, mà quên mất những gian nan trên đường đi. Những vụ cướp giết, những bọn cướp đường đó, đường về liệu có còn may mắn như vậy không?

 

Cũng không hẳn là may mắn, tổ phụ đã bị thương ở mặt, bị hủy dung, tổ mẫu đã mất mạng. Phụ thân cũng suýt nữa tổn thương căn cơ, còn những vết thương nhỏ, những bệnh tật nhỏ trên người bọn họ...

 

Cố An Đồng tay run lên một chút, trong lòng càng quyết định, nhất định phải kéo Bạch Tuế Hòa trở về nhà. Bạch gia không thiếu tiền bạc, bọn họ hoàn toàn có thể thuê thêm vài tiêu cục hộ tống suốt chặng đường. Trước đây khi đến đây, Bạch Tuế Hòa chẳng phải cũng luôn được hai tiêu cục kia bảo vệ rất chặt sao.

 

Còn Tam thúc, rõ ràng có võ công cao cường như vậy, lại luôn giấu mình không lộ, không chịu bảo vệ người nhà, lại đi bảo vệ nữ nhân này.

 

“Tam đệ muội, đều là người một nhà, người hà tất phải nói những lời khó nghe như vậy. Giờ có cơ hội, chúng ta có thể trở về, chẳng lẽ người không muốn về thăm nhà mẹ đẻ sao?” Lưu Vân vẫn được coi là người khá bình tĩnh, rất nhanh lại tìm được lối thoát.

 

“Ta biết một số việc làm trước đây của chúng ta đã làm tổn thương người, nhưng chuyện đó đã qua rồi, người thờ ơ với chúng ta lâu như vậy, cũng coi như đã trút được cơn giận. Đều là người một nhà, đợi sau này phu quân và phụ thân có thể lại nắm quyền, chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi Bạch gia các người đâu. Nếu người vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt này mà gây chuyện với người nhà, sau này người để Bạch gia làm sao giao thiệp với Cố gia chúng ta đây?” Lời nói sau này đã mang ý đe dọa, nếu Bạch Tuế Hòa không chiều ý bà ta, khi về kinh bọn họ việc đầu tiên muốn gây khó dễ, chính là Bạch gia.

 

Bạch Tuế Hòa khẽ cười một tiếng, “Đại tẩu, người sẽ không cho rằng Bạch gia chúng ta chỉ có Cố gia các người làm chỗ dựa chứ? Bạch gia chúng ta mấy đời nữ nhân, đều là liên hôn, Cố gia này trong số đó cũng là một nhà khá tầm thường.”

 

Lưu Vân sắc mặt không ngừng biến đổi, đột nhiên nhớ lại ký ức bị bà ta quên lãng vào một góc. Nhớ lúc Bạch Tuế Hòa vừa mới về nhà chồng, bà ta cũng đã sắp xếp lễ vật, có rất nhiều nhà trước đây không hề qua lại gì với Cố gia, nhưng cũng đã gửi lễ. Lúc đó bà ta và bà thông gia còn cảm thấy hơi kỳ lạ, sau này nghĩ đến địa vị của công lão gia, cho rằng những người này muốn đầu tư hoặc mua chuộc trước, nên cũng không để tâm.

 

Về phần tình nghĩa qua lại, thì đó là việc của từng phòng. Dường như mỗi khi đến dịp lễ tết, phòng của Bạch Tuế Hòa lại đặc biệt bận rộn, ra vào phủ nhiều nhất cũng là họ.

 

Bạch Tuế Hòa khẽ cười rồi quay người muốn về nhà, muốn dùng lời lẽ uy h.i.ế.p nàng, quả thực quá non nớt. Ai ngờ Cố An Đồng một bước vọt tới, lại xông ra chặn đường, bà v.ú Bàng đã nhanh hơn nàng ta một bước, đứng chắn trước mặt Cố An Đồng, tay đã đưa vào trong tay áo.

 

Bạch Tuế Hòa lạnh lùng nhìn, may mà Cố An Đồng không có ý định làm hại mình, nếu không chắc chắn sẽ gặp tai ương sớm hơn cả mình. Chỉ là có chút tò mò, trong tay áo của bà v.ú Bàng rốt cuộc giấu những gì?

 

“Tam thẩm thẩm, nếu trở về kinh để người làm chủ gia đình thì sao?”

 

Lưu Vân kinh ngạc nhìn con gái, đây không phải là điều bọn họ đã bàn bạc trước đó.

 

“Làm chủ gia đình?” Bạch Tuế Hòa nhìn Cố An Đồng như nhìn một kẻ ngốc, “Cố gia, bây giờ còn gì nữa? Chuyện này vẫn nên để nương ngươi làm, dù sao bà ấy đã rất quen việc rồi.”

 

“Sau này Cố gia chúng ta sẽ khác đi.” Những ngày tháng khó khăn vừa qua đã khiến Cố An Đồng càng thấu hiểu rằng, những ngày không có tiền bạc, đó mới là tai họa thực sự. Nếu Bạch Tuế Hòa có thể làm chủ gia đình, nàng ta tin rằng khi trở về Thượng Kinh, chất lượng cuộc sống của Cố gia sẽ chỉ càng thêm phần được cải thiện.