“Vậy bọn họ trở về bằng cách nào? Tự mình khởi hành sao?” Bạch Tuế Hòa không nghĩ rằng cả nhà bọn họ lại có lá gan lớn đến vậy.
“Trước đây, những người bị lưu đày đến đây đã cùng thuê hai tiêu cục,” Xuân Hương vội vàng đáp lời, “Đa phần những người từng đi cùng chúng ta đều đã rời đi cả rồi.”
Nàng nói xong, cẩn thận nhìn Bạch Tuế Hòa, “Họ dường như cố ý hẹn trước, chỉ có bên chúng ta là không nhận được thông báo.”
Mèo Dịch Truyện
Bạch Tuế Hòa vừa nghĩ đã hiểu ra mọi chuyện, bọn họ bị Cố Bách Giang liên lụy rồi. Những vụ cướp g.i.ế.c trên đường đi phần lớn đều vì nhà họ Cố mà ra, người ta chọn không thông báo cho thôn Điền, chắc chắn là đã bàn bạc kỹ lưỡng. Người duy nhất có liên hệ với phạm nhân lưu đày ở thôn Điền là nhà Chu lão phu nhân, thế mà họ cũng không đến thông báo, ấy là vì họ thực sự đã chán ghét Chu Cương, trước đây Chu Cương đối xử bất nhân tình đến vậy, cũng coi như đã làm mất đi chút tình nghĩa cuối cùng.
“Ta thực sự hơi tò mò, Chu Cương và những người khác sẽ có biểu cảm thế nào khi biết tin này.”
Xuân Hương xoa mũi, “Biểu cảm méo mó lắm, lúc đó trông rất đáng sợ.”
Bạch Tuế Hòa ngẩng đầu nhìn nàng, “Các ngươi đã thấy sao?”
Xuân Hương gật đầu lia lịa, “Hôm nay nhà họ Chu cũng vào huyện thành mua sắm, lúc nghe tin, chúng ta vừa hay cũng ở đó. Trước đây thấy Chu đại nhân luôn giữ vẻ uy nghiêm, không ngờ ngài ấy cũng có thể đáng sợ đến thế.”
Nói xong, Xuân Hương còn bắt chước lại biểu cảm của Chu Cương lúc đó, “Cứ thế mà căng mặt, nghe xong những người khác rời đi, kể cả Chu lão phu nhân, nắm chặt nắm đấm, mắt trợn trừng, cái vẻ nghiến răng nghiến lợi ấy, thực sự sợ rằng nếu Chu lão phu nhân và những người khác ở trước mặt, ngài ấy sẽ xé sống họ mất.”
Bạch Tuế Hòa cười khẩy, “Đây cũng là do hắn làm quá đáng, không tự tìm lỗi ở mình, còn đổ hết lỗi lên đầu người khác, đúng là đạo đức giả.”
“Chúng ta cũng nghĩ vậy,” Xuân Hương bĩu môi, “Lúc đó hắn còn túm lấy người kể tin, lớn tiếng chất vấn, tại sao những người này đều không thông báo cho họ một tiếng?”
Người kể tin kia đâu hiểu những chuyện này? ấp úng không nói nên lời, còn bị hắn đẩy một cái ngã xuống đất, nếu không phải phu nhân của hắn ở bên cạnh ngăn lại, e rằng còn bị đá chân.
Nghĩ đến điều này, Xuân Hương lại với vẻ mặt nhiều chuyện, “Chỉ là ta thấy rất lạ, nhà họ Chu này hình như đã phát tài rồi, hôm nay mua không ít đồ ở huyện thành. Nhớ lúc đó Chu lão phu nhân chia bạc cho bọn họ, tuy không ít, nhưng cũng không đủ để hắn mua nhiều đồ như vậy hôm nay.”
Bạch Tuế Hòa hứng thú, “Bọn họ đã mua những gì?”
“Nhiều lắm, đặc biệt là phu nhân và cô con gái của hắn, còn vào tiệm trang sức lớn nhất huyện thành, lúc ra tay ôm mấy hộp trang sức. Đông Mai tò mò còn vào hỏi một chút, chỉ riêng ở đó đã tiêu gần một ngàn lượng bạc, chưa kể còn những thứ khác, chất đầy cả một xe ngựa.”
Suốt chặng đường này, Chu Cương cũng ngày nào cũng ở trong thôn, cũng không thấy ai mang đồ đến cho bọn họ, vậy bạc ở đâu mà ra nhiều thế?
“Tiểu thư, người nói bạc của bọn họ từ đâu mà có?”
Bạch Tuế Hòa, “Tổng không thể là đi ăn trộm cướp.”
Hiện giờ cả thôn Điền, giàu có nhất chính là nhà bọn họ, nhưng những thứ quý giá Bạch Tuế Hòa đều giấu kỹ càng.
“Có lẽ nào nhà họ Cố đã trả lại số bạc mà trước đây đã hứa nợ họ chăng?” Bạch Tuế Hòa suy nghĩ một lát, lại thấy không thể nào, nếu có nhiều bạc đến vậy, Cố Bách Giang chẳng phải sẽ tìm mấy tiêu cục để hộ tống bọn họ về sao.
Bạch Tuế Hòa mang theo nghi vấn này, mãi đến đêm khuya, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Cố Khai Nguyên.
Cố Khai Nguyên, “Vị Chu đại nhân này hiện đã được Đại Hoàng Tử chiêu mộ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đại Hoàng Tử sao lại để mắt đến hắn?” Bạch Tuế Hòa thầm nghĩ, vị Đại Hoàng Tử này chẳng lẽ mắt mù? Hay đầu óc có vấn đề?
Dù sao tính cách của vị này thực sự không được lòng người, có thể một mình thách thức tất cả hoàng thất, đủ thấy chỉ số EQ thấp đến mức nào.
“Nào có ai dùng được,” Cố Khai Nguyên khẽ cười, “Để lôi kéo Chu Cương, Đại Hoàng Tử đã hứa hẹn rằng đợi đến khi cô con gái nhà họ Chu cập kê, sẽ đón nàng vào phủ.”
Bạch Tuế Hòa nhíu mày, cô bé nhà họ Chu kia vẫn chỉ là một đứa trẻ, Đại Hoàng Tử đã sớm vợ bé con đông, hình như con cái trong phủ còn lớn hơn cả cô bé họ Chu ấy chứ.
Nhưng sống trong triều đại này, Bạch Tuế Hòa chỉ có thể thầm cảm thán một câu, còn nhiều hơn thế nàng cũng sẽ không can thiệp.
“Sao chàng lại có được những tin tức này?” Tin tức bí mật đến vậy mà cũng dò la được?
Cố Khai Nguyên, “Ta vẫn luôn cho chưởng quỹ ở Kinh thành đi khắp nơi thu thập tin tức, đừng thấy phủ hoàng tử cao cao tại thượng, kỳ thực chỉ cần có bạc, tin tức gì cũng có thể bán ra ngoài.”
“Vậy chẳng khác nào một cái sàng,” Bạch Tuế Hòa tặc lưỡi, “Nếu không nhớ lầm, Đại Hoàng Tử hình như có Hoàng Tử phi đúng không?”
Phủ đệ có nữ chủ nhân rồi, sao còn có thể trăm lỗ hổng như vậy?
“Cuộc tranh đấu chốn hậu trạch quá nhiều, nên đã tạo cơ hội cho những kẻ có ý đồ. Đôi khi, một số tin tức không phải muốn che đậy là có thể che đậy được, mà kẻ đ.â.m sau lưng có khi lại là người thân cận nhất với mình.”
Cũng chính vì sự tồn tại của những người này, Cố Khai Nguyên mới có thể thuận lợi thu thập thêm nhiều tin tức.
“Vậy bọn họ muốn Chu Cương làm gì?” Giúp người khác làm việc, lại còn phải đưa một cô con gái vào, vụ mua bán này thực sự không biết người xưa tính toán thế nào.
“Theo dõi nhà họ Cố, tốt nhất là có thể dò la được tin tức về số bạc đó.”
Cố Khai Nguyên mượn ánh trăng bên ngoài nhìn Bạch Tuế Hòa, chỉ thấy nàng nhắm mắt, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, “Những người này tốn công tốn sức như vậy, đúng là vất vả rồi.”
“Hiện giờ cáo thị vừa ra, lòng người lại xao động, ai cũng muốn nhanh chóng trở về, dù không thể phục chức, về đó tìm những người thân thích nghĩ cách, biết đâu vẫn có thể phục hồi. Chu Cương trước đây e rằng cũng từng nghĩ đến việc đi theo đường của Chu lão phu nhân, chỉ là hắn hình như đã quên rằng trước đây đã đắc tội với người ta quá nặng, người ta thậm chí còn không để lại cho hắn một cơ hội.”
Cố Khai Nguyên sẽ không nói rằng trong đó có sự nhúng tay của mình, đã mấy nhà đều có ý đồ riêng, vậy thì cứ ở chung một chỗ, vừa hay có thể kiềm chế lẫn nhau.
“Nhà mẹ đẻ của Chu lão phu nhân không tệ sao?”
“Mấy huynh đệ bên nhà mẹ đẻ của nàng đều làm quan, nếu không thì cũng sẽ không gửi đến nhiều lộ phí như vậy.”
Bạch Tuế Hòa có chút không hiểu, “Vậy nàng tại sao lại gả cho Chu lão đại nhân làm tục huyền.”
“Cái này cái này ta thật sự biết,” Cố Khai Nguyên biết Bạch Tuế Hòa thích gì, nhìn xem đôi mắt nàng đã mở to, đang chăm chú nhìn mình đầy tò mò. “Nghe nói trước khi Chu lão phu nhân gả cho Chu lão đại nhân, có một mối tình thanh mai trúc mã, chỉ tiếc đối phương mệnh không tốt, xảy ra chuyện trước khi thành hôn, lúc đó Chu lão phu nhân nghe nói rất đau lòng, luôn không chịu tái giá. Sau này, theo năm tháng trôi qua, những cháu gái bên nhà mẹ đẻ của nàng dần lớn lên, có một cô dì chưa xuất giá như vậy, tổng sẽ bị người ta bàn tán. Mặc dù cha mẹ huynh đệ không nói gì, nhưng các nàng dâu bên nhà mẹ đẻ vẫn có ý kiến, Chu lão phu nhân bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nhưng dù sao tuổi tác đã ở đó, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn giữa việc làm tục huyền cho người khác và làm thiếp. Lúc đó danh tiếng của Chu lão đại nhân cũng không tệ, hơn nữa chỉ có một trưởng tử, nhà mẹ đẻ của nàng đã chọn nhà họ Chu.”
“Vậy đây đúng là gả chồng tương đương với lần đầu thai thứ hai, đã được thay đổi số mệnh rồi.” Bạch Tuế Hòa thở dài nói.