Cố Tinh Dạng không phải là muốn lập công, nếu để nàng lựa chọn, nàng cũng nguyện ý làm một con ch.ó thái bình.
“Tuế Hòa,” Cố Khai Nguyên đặt hài tử bên cạnh Bạch Tuế Hòa, hai tay nắm chặt lấy tay nàng, “Nói ra cũng là do ta vô dụng, không thể bảo vệ được hai mẹ con nàng.”
Bạch Tuế Hòa cuối cùng cũng nhớ ra chàng, nhưng sao trong mắt lại có thêm một tia xa cách? Chắc là vẫn còn trách chàng.
“Không, nếu chúng ta lại có xung đột với Cố gia, chàng sẽ đứng về phía nào?”
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong ký ức, Bạch Tuế Hòa rốt cuộc vẫn còn chút khó nguôi ngoai.
Trước kia nàng là một người ngoài cuộc, những chuyện xảy ra với người khác thì đó là câu chuyện, nhưng đó là chính bản thân nàng, vậy thì đó chính là một tai ương.
“Lâu như vậy, nàng còn chưa nhìn ra lập trường của ta sao? Về sau ta cùng Cố gia sẽ không còn chút quan hệ nào, họ sống c.h.ế.t ra sao đều không liên quan đến ta.”
“Vậy nếu Cố Bách Giang…”
“Những gì cần trả, ta đều đã trả hết rồi,” Cố Khai Nguyên trả lời một cách dứt khoát, sợ rằng chỉ một chút do dự, hai mẹ con nàng lại ghi thêm một khoản nữa, “Về sau ta sẽ chỉ ở bên bảo vệ tiểu gia đình chúng ta, nàng muốn làm gì, ta đều sẽ cùng các nàng.”
Bạch Tuế Hòa, “Chàng không muốn biết vì sao ta lại ngất xỉu sao?”
Cố Khai Nguyên chớp chớp mắt, không phải vì khôi phục ký ức ư? Đúng rồi, trước đó đã nói đến Bạch gia, “Là vì Bạch gia sao?”
Bạch Tuế Hòa kể lại kết cục cuối cùng của Bạch gia trong ký ức của nàng, sắc mặt Cố Khai Nguyên nhất thời xanh mét, quả nhiên đây chính là chuyện mà Tam Hoàng Tử và người Cố gia có thể làm ra.
Số bạc mà Cố Bách Giang giấu đi, nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng nếu muốn lôi kéo nhân tâm, lại còn muốn tích trữ tư binh, thì có vẻ không đủ để chi dùng. Một con dê béo lớn như Bạch gia, lại còn là con dê béo có thù với họ, những người này sao có thể bỏ qua?
Nếu tính toán như vậy, chàng và Bạch Tuế Hòa đều mang trong mình mối thù gia tộc.
“Lần này chúng ta đã nắm được tiên cơ, chắc chắn sẽ không để bọn họ toại nguyện nữa,” Cố Khai Nguyên nói với giọng điệu nghiêm túc, “Tam Hoàng Tử bây giờ cũng không thuận lợi như kiếp trước, lát nữa ta sẽ châm thêm hai ngọn lửa nữa cho hắn.”
Bạch Tuế Hòa, “Muốn triệt để giải quyết mối họa ngầm, mấu chốt lớn nhất vẫn là ở Cố gia, phải xem chàng có nỡ hay không.”
Cố Khai Nguyên, “Nàng cứ nói, ta không có gì là không nỡ.”
“Cố gia không thể bị trói buộc với Tam Hoàng Tử,” Bạch Tuế Hòa giọng nói lạnh lùng, “Cố An Đồng cũng không thể dựa dẫm vào thế lực hoàng gia.”
Nghĩ đến cảnh nàng nhìn thấy Cố An Đồng dẫn người đến kho của Bạch gia, ngoài số vàng bạc giao cho Tam Hoàng Tử làm tư bản, tất cả những thứ khác đều rơi vào tay nàng ta, dùng những vật phẩm tốt đẹp đó để khắp nơi mua chuộc lòng người, sao nàng có thể không hận?
Cố Khai Nguyên, “Ta sẽ tìm người đi làm.”
Nghe được kết cục của Bạch gia, Cố Khai Nguyên đã biết, ngày c.h.ế.t của Cố An Đồng đã đến.
Trước đây chàng còn muốn để nàng ta tiếp tục vùng vẫy, nhưng không còn số bạc mà Cố Bách Giang cất giấu, xem nàng ta có thể làm ra trò trống gì. Chàng còn nghĩ đợi khi họ trở về kinh đô, sẽ xem kịch hay họ tự đấu đá nội bộ, nhưng giờ kế hoạch phải thay đổi.
“Bây giờ ta đã thấy đầu không còn đau nữa, đỡ ta dậy, ta muốn viết một bức thư gửi về.”
Trước đây, đối với Bạch gia, chàng chỉ muốn thay chủ cũ (nguyên chủ) đền đáp ơn dưỡng d.ụ.c này, nhưng bây giờ nàng chính là Bạch Tuế Hòa bản thân, vậy thì không thể trơ mắt nhìn Bạch gia lâm vào hiểm cảnh.
Mèo Dịch Truyện
Các hoàng tử ở kinh đô, tính từng người một, đều không phải thứ tốt lành gì, vì ngôi vị hoàng đế, vì quyền lực, sớm muộn gì cũng sẽ để mắt đến Bạch gia, vậy thì tốt nhất là trước khi họ hành động, nhanh chóng nghĩ sẵn đường lui cho Bạch gia.
Cố Khai Nguyên tuy có chút lo lắng, nhưng vẫn thuận theo đỡ nàng dậy, “Hay là nàng nói ta viết hộ?”
Ký ức của Bạch Tuế Hòa đã trở lại, đương nhiên không còn là chữ viết như cào cấu ch.ó trước kia, cũng không phải là người mù chữ nửa vời, đương nhiên cũng không cần sợ lộ ra sơ hở, lại để Cố Khai Nguyên viết hộ.
“Chàng giúp ta chuẩn bị bút mực là được, ta phải viết thư cho mẫu thân ta.”
Bạch Tuế Hòa giờ phút này nghĩ đến cả nhà Bạch gia vẫn còn ở Thượng Kinh, trong lòng dâng lên một cảm giác cấp bách.
Bạch gia ở toàn bộ Vinh quốc đã rất nổi bật, đặc biệt là những kẻ làm hoàng đế, bản thân không có năng lực, nhưng lại thích nhất là hái quả đào (chiếm đoạt thành quả của người khác).
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Tinh Dạng, “Mẫu thân, người đừng vội, bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Tam Hoàng Tử bây giờ đang bận lo thân mình, gia đình ngoại tổ hiện tại tạm thời vẫn an toàn…”
Bạch Tuế Hòa, “Chuyện này không dám đ.á.n.h cược, ai biết Vinh Duệ Uyên không tìm được số bạc kia, có thể sẽ ch.ó cùng c.ắ.n giậu, ra tay trước với Bạch gia không?”
Cố Khai Nguyên giờ phút này đã chuẩn bị sẵn bút mực giấy nghiên, Bạch Tuế Hòa ngồi dậy đầu có chút choáng váng trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã được nàng khắc phục.
Cố Khai Nguyên tiếp tục ôm đứa trẻ lên, “Nàng cứ từ từ viết, ta giao đứa trẻ cho các ma ma chăm sóc trước.”
Bạch Tuế Hòa không ngẩng đầu lên, “Chàng đi đi.”
Hai cha con, …
☆
Ngay khi Cố An Đồng cảm thấy mình sắp rã rời, cuối cùng cũng đã đến Thượng Kinh.
Nhìn bức tường thành trước mắt, trong lòng người Cố gia không khỏi chua xót. Lúc đó họ đã t.h.ả.m hại rời khỏi nơi đây, giờ đây tuy là ngồi xe ngựa trở về, bên cạnh cũng có hộ vệ, nhưng rốt cuộc vẫn có điều khác biệt.
Tam Hoàng Tử không đưa họ về phủ, mà sai người đưa cả gia đình họ đến một tiểu viện dưới danh nghĩa của mình.
Nhìn Vinh Duệ Uyên phi ngựa rời đi nhanh chóng, người Cố gia đều biết hắn đang vội vàng đi tranh luận với hoàng đế, e rằng khó tránh khỏi một trận trách mắng.
Nhưng người Cố gia đều không lo lắng, nói cho cùng đó cũng là cha con, nếu có lỗi thì chỉ có thể là người ngoài.
Chỉ là không biết ai xui xẻo đến thế, lần này lại bị dùng làm bia đỡ đạn.
Cố Bách Giang liếc nhìn Minh Bồi Phong, thấy mặt y tái mét, không khỏi đi tới an ủi, “Có lẽ mọi chuyện còn có chuyển biến.”
Minh Bồi Phong cười khổ gật đầu, “Bây giờ mọi chuyện cũng chỉ có thể mong đợi như vậy. Cố đại nhân còn chưa đến biệt viện này, ta đưa các vị vào trong.”
Y nói lời này cũng chỉ là đang tự tô vẽ cho bản thân, bây giờ Tam Hoàng Tử chắc chắn cũng sẽ không cho phép y chạy lung tung.
Không thấy những hộ vệ kia nói là bảo vệ, kỳ thực chẳng qua là đang theo dõi.
Không chỉ đề phòng người Cố gia, mà còn đề phòng cả y.
Cố Bách Giang nhìn thấu nhưng không nói ra, làm một động tác mời, đoàn người này mới bước vào biệt viện.
Không biết Tam Hoàng Tử sửa sang biệt viện này để làm gì, gần cổng thành phía nam không xa, nơi này không lớn, cũng chỉ có hai sân, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Chỉ là những đồ trang trí bên trong rất đỗi bình thường, e rằng còn không bằng những lão địa chủ giàu có.
Chỉ là không biết đây là làm ra vẻ cho người khác xem, hay thật sự Tam Hoàng Tử nghèo đến mức này.
37. Tùy tiện một vật ban tặng của hoàng đế bày ở đây, ít nhiều cũng có thể nâng cao một chút đẳng cấp, nhưng lại không có.
Một món đồ ngự ban tùy tiện trong cung đặt ở đây, ít nhiều cũng có thể nâng tầm một chút, nhưng lại không hề có.
“Đây là nơi điện hạ Tam Hoàng Tử trước kia chuẩn bị để nghị sự,” nghĩ đến kết cục mà mình có thể phải đối mặt, Minh Bồi Phong bây giờ chỉ muốn nắm chặt Cố Bách Giang như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nói không chừng vào thời khắc then chốt còn phải nhờ chàng ta giúp cầu xin.
Suốt dọc đường y đã giới thiệu cực kỳ tường tận, và cũng sơ lược kể về tình hình láng giềng.
Căn nhà của Cố gia đã sớm bị tịch thu, giờ đã được Hoàng đế ban thưởng cho các quan viên khác, trở về là không thể.
Tam Hoàng Tử đưa người đến đây an trí, cũng quả thực không còn lựa chọn nào khác.
Tam Hoàng Tử tuy xuất thân hoàng gia, nhưng ai bảo bên ngoại của mẫu phi hắn không hiển hách, ngoài số bổng lộc ít ỏi đó ra, chỉ có thể trông chờ vào sự trợ cấp của Quý Phi.