Sau thành công của buổi đấu giá lần trước, Cố Khai Nguyên cùng những người khác càng trở nên bận rộn hơn. Ngoài những người quen cũ ở Chương Huyện, giờ đây mỗi khi Cố Khai Nguyên ra ngoài, y bỗng cảm thấy bạn bè nhiều hơn hẳn. Bạch Tuế Hòa cũng nhận được vô số thiệp mời, mỗi ngày đều dẫn theo hài tử, qua lại các phủ đệ. Cố Tinh Dạng đã ra ngoài mười mấy ngày, cũng có chút mệt mỏi. Mặc dù các phu nhân, các tỷ tỷ đều rất hào phóng, thân thiện, hễ thấy nàng là khoe đủ loại lễ gặp mặt, nhưng nàng cũng phải làm nũng, lấy lòng, thật là không khỏi mệt nhọc.
Bạch Tuế Hòa nghe nàng nói lý do hôm nay không muốn ra ngoài, chớp chớp mắt nói: “Bảo bối, con chắc chắn hôm nay không ra ngoài ư? Vậy thì những lễ gặp mặt kia sẽ vẫy tay từ biệt con đấy.” Con bé này chẳng biết giống ai, bé tí như vậy mà đã trông vẻ ham tiền. Chỉ cần người ta tặng lễ gặp mặt là nàng lại làm nũng với họ. Sau khi nhận được, nàng liền lật đật la hét trong đầu mình, nói rằng hôm nay nàng lại phát tài thêm một ngày. Hoàn toàn quên mất rằng, lão mẫu thân của nàng, cũng đang tặng lễ gặp mặt cho người khác, đôi khi thậm chí còn nhiều hơn. Ai bảo nhà nàng hiện giờ chỉ có mỗi một bảo bối như vậy chứ.
Cố Tinh Dạng do dự một lát, vẫn ngáp dài một tiếng, có chút làm nũng: “Nương thân, dù sao thì hôm nay con cũng không muốn ra ngoài. Hay là nương cũng đừng ra ngoài nữa, tìm cớ thoái thác đi. Mỗi ngày đều phải xã giao thế này thật vô vị vô cùng.” Bạch Tuế Hòa nhẹ nhàng vỗ m.ô.n.g nhỏ của nàng: “Ta cứ tưởng con rất thích nên mới ngày nào cũng dẫn con ra ngoài. Nhưng nếu con không hứng thú, vậy thì một vài thiệp mời ta cũng sẽ thoái thác. Xã giao với những người này, ta cũng chỉ muốn thanh tịnh ở nhà.” “Vậy nương thân hôm nay không ra ngoài nữa sao?” Cố Tinh Dạng chớp chớp mắt: “Chúng ta về thôn đi.” Về thôn tốt quá, về thôn có thể vào núi. So với huyện thành, nàng càng yêu thích dãy núi rộng lớn kia hơn.
“Hôm nay thì không được, đã nhận lời rồi thì không thể đổi ý.” Bạch Tuế Hòa xoa đầu nàng: “Nếu con không muốn ra ngoài, vậy ta sẽ để Bàng ma ma ở nhà trông con.” Cố Khai Nguyên giờ đây còn bận rộn hơn cả nàng, mỗi ngày đều đi sớm về muộn. Ngoại trừ để Bàng ma ma trông nom, Bạch Tuế Hòa không yên lòng giao con cho ai khác. “Vậy nương thân đi nhanh về nhanh nhé, con ngủ no rồi sẽ cùng nương chơi đùa.” “Nói sai rồi, là nương thân chơi đùa cùng con mới phải,” Bạch Tuế Hòa cười sửa lại. Hài tử đã không ra ngoài, vậy thì nàng phải đi sớm một chút, nếu không sẽ chẳng có cớ gì mà đến muộn.
Hôm nay hẹn nàng là chi thứ của nhà mẹ đẻ Hoàng hậu tại Thượng Kinh. Vị Hoàng hậu này tuy không được sủng ái, nhưng nhà mẹ nàng cũng có chút gia thế. Tuy người đến chỉ là chi thứ, nhưng mọi người cũng rất nể mặt. Cả gia đình này đã bao trọn một khách điếm, nghe nói ngôi viện mới mua vẫn đang sửa sang. Tuy nhiên, đây cũng thực sự là một hành động vội vàng. Mới đến đã bắt đầu phát thiệp mời rộng rãi, chỉ cần là người có tiếng tăm ở Chương Huyện đều là đối tượng mời của họ.
“Tiền phu nhân, Lý phu nhân, Giang phu nhân, Cố phu nhân, xin mời các vị đi lối này.” Bạch Tuế Hòa vừa cùng vài phu nhân xuất hiện ở cửa, đã có mấy nha đầu tiến lên, gọi rõ tên từng người. Bạch Tuế Hòa cùng mấy phu nhân nhìn nhau, mỉm cười đi theo sau mấy nha đầu kia. Cái nhà họ Cốc mới đến này thật có chút thú vị, xem ra vị đương gia phu nhân này đã làm bài học rồi. Theo lý mà nói, với thân phận của nàng, cũng không đến mức phải làm như vậy. Tuy ở Thượng Kinh không quá hiển hách, nhưng dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, là hoàng thân quốc thích thật sự, ở Chương Huyện ai dám không nể mặt họ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khách điếm này cùng với sân sau đều bị nhà họ Cốc bao trọn. Bên trong chứa đầy gia quyến mà nhà họ Cốc mang đến. Chủ mẫu của chi này cùng hài tử của mình ở tại sân sau khách điếm, cũng chính là trạch viện vốn của chủ quán. Còn về phần chủ khách điếm, sau khi nhận bạc, y tạm thời dọn nhà đi. Đợi đến khi nào nhà họ Cốc sửa sang xong căn nhà, y mới có thể dọn về lại. Còn nói nhà họ Cốc hành xử bá đạo thì cũng không phải, dù sao thì một bên sẵn lòng trả, một bên sẵn lòng cho thuê. Chủ khách điếm kia nói không chừng trong lòng còn đang vui vẻ hớn hở. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, đã vượt qua lợi nhuận của cả một năm.
Cả đoàn người bọn họ được dẫn vào hậu viện. Chủ khách điếm này cũng coi như có chút gia tài, phía sau cũng là viện hai sân. Tuy viện không lớn, nhưng có một tiểu hoa viên phía sau, hôm nay chính là dùng nơi này để tiếp đãi khách khứa. Tiền phu nhân hiếu kỳ đ.á.n.h giá: “Cũng phải nói, cái sân nhà họ Lưu này được sắp xếp lại một phen, ta suýt nữa đã không nhận ra.” Chưởng quỹ khách điếm họ Lưu, đương nhiên trước kia cũng có qua lại với Tiền phu nhân và những người khác.
Bạch Tuế Hòa: “Có khác biệt lớn lắm sao?” Bạch Tuế Hòa lần đầu đến, đương nhiên không rõ. Trước kia nhà họ Cố tuy nói là khá thanh bần, nhưng cách bài trí và sắp đặt bên trong cũng có chút phẩm vị. Thêm vào đó, Bạch gia vốn là nhà hào phú, những vật phẩm xa hoa đến mấy nàng cũng từng thấy qua, tuy vẫn coi là có chút nhã thú, nhưng cũng không đến mức khiến nàng kinh ngạc. “Trước kia vị Lưu phu nhân kia khá tiết kiệm, ngay cả những đồ gia dụng cơ bản cũng đã cũ kỹ, căn bản không nỡ thay mới. Nhưng ở đây thì tất cả đều đã được thay mới một lượt, ngay cả những chậu hoa bên cạnh đây cũng đều đổi sang cái mới tinh…” Giang phu nhân cũng phụ họa theo: “Phải đó, cũng đừng nói, thật sự là nên sửa sang như vậy. Trước kia Lưu phu nhân quá đỗi tiết kiệm, chúng ta đến phủ làm khách, đều sợ ăn thêm một miếng bánh ngọt sẽ khiến bà ấy chi không đủ dùng.” Lý phu nhân che miệng khẽ cười: “Các vị nói như vậy thì quá rồi. Lưu phu nhân mà nghe được thì sẽ đau lòng biết mấy. E là lần sau ta sẽ trực tiếp cáo trạng các vị đó.” “Ngươi cứ yên tâm mà nói đi, nói không chừng bà ấy còn phải giảng giải cho ngươi nghe thế nào là đức tính cần kiệm nữa đó…”
Bạch Tuế Hòa cũng có chút ấn tượng với Lưu phu nhân trong lời kể của họ. Trước kia từng gặp ở yến tiệc, ngay cả khi ra ngoài tiếp khách cũng ăn mặc khá giản dị, nhưng cũng là một người nhanh nhẹn. “Cần kiệm là một việc tốt,” Bạch Tuế Hòa cũng phụ họa một câu: “Lần tới chúng ta nên thỉnh giáo Lưu phu nhân một chút. Tục ngữ nói tích tiểu thành đại, nói không chừng lại có thể tích lũy được một khoản tiền riêng.” Ba vị phu nhân đồng loạt nhìn Bạch Tuế Hòa. Nếu không phải giờ đã vào hậu viện, họ đều muốn vỗ tay khen ngợi một phen.
Bạch Tuế Hòa nhìn thẳng về phía trước, nghiêm trang nói: “Phía trước người khá đông, hãy chú ý giữ thể diện.” Mấy người lập tức thu liễm biểu cảm, chỉnh sửa y phục, rồi theo sau một cách khuôn phép. Bởi vì cũng không biết vị Cốc phu nhân này có dễ gần hay không, lần đầu gặp mặt, bọn họ vẫn nên tránh làm người tiên phong.
Mèo Dịch Truyện
Họ đến không sớm không muộn, hậu viện không lớn đã có rất nhiều người, trông có vẻ hơi chật chội. Bạch Tuế Hòa thầm nghĩ, đây là do không tính toán kỹ, hay là có thêm vài vị khách không mời mà đến? “Chúng ta đến muộn rồi sao?” Tiền phu nhân ngạc nhiên: “Cũng không phải. Hôm nay ta còn đến sớm hơn một chút mà.” Bạch Tuế Hòa: “Chắc không đến nỗi, lúc chúng ta xuống xe, phía sau còn rất nhiều xe ngựa đang đến. Có lẽ họ đã phát thiệp mời rộng rãi.” Chỉ là vị Cốc phu nhân này dường như chưa lên kế hoạch kỹ càng, đã quên mất ngôi viện họ đang ở không lớn lắm. Bữa tiệc hôm nay xem ra có chút thú vị. Trở về kệ sách