Thời gian lại trôi qua nửa tháng, mỗi ngày đều có những câu chuyện mới xảy ra, nhưng cũng có người cứ thế bình lặng sống qua. Hôm nay Lưu Vân có tâm trạng rất tốt, từ phía nữ nhi nàng truyền đến tin mừng, khoảng thời gian này Tam hoàng tử đều qua đêm tại viện của nàng, vì thế An Đồng đã nhận được rất nhiều ban thưởng. Hôm nay, nàng còn đặc biệt sai nha đầu đưa một vài món đồ qua. Từ phía nhà mẹ đẻ, Hầu phủ Trấn Viễn trước kia vốn chẳng thèm đoái hoài gì đến nàng, nay cũng đã hạ thiếp mời nàng về tham dự lễ mãn nguyệt của cháu nội.
Khác với nàng, Hứa Ngọc Lan nhìn dáng vẻ đắc ý như gió xuân của Lưu Vân, nói đầy chua chát: “Đại tẩu, đây đúng là khổ tận cam lai, sau này hưởng phúc không hết rồi, nhớ đừng quên đề huề tiểu muội một chút.”
“Dễ nói, dễ nói,” Lưu Vân phu diễn đáp. Đối với Nhị phòng, nàng giờ chỉ mong mau chóng tách ra, chỉ là chuyện gia đình vẫn do cha chồng quyết định, nàng không thể tự mình làm chủ.
Tuy nhiên, đối với Nhị phòng, nàng cũng không dám dây dưa. Cố Khai Trần vừa mới khỏe hơn một chút đã lập tức sốt ruột ra phố dạo chơi. Nếu không phải cha chồng có tiên kiến chi minh, sai người đi theo, e rằng hắn lại đ.â.m đầu vào sòng bạc. Hiện giờ bị giam lỏng trong phủ, còn hạ tử lệnh, không ai cho phép hắn ra khỏi phủ, Lưu Vân mới yên tâm đôi chút, nếu không thật sự sợ không biết ngày nào lại bất minh bất bạch mà gánh thêm một đống nợ.
Từ Song Hồng dẫn Phạm Mỹ Lâm hôm nay cũng tỏ vẻ từ ái lạ thường: “Lưu thị, nàng là người có phúc khí, nếu An Đồng có thể vì Điện hạ sinh hạ một mụn con, Cố gia chúng ta cũng sẽ không ai dám coi thường.”
“Sau này vẫn phải làm phiền đại tẩu chiếu cố nhiều hơn!”
Đối với những lời thổi phồng của mẫu nữ Từ Song Hồng, Lưu Vân cảm thấy rất thỏa mãn, nàng cho rằng cuộc sống vốn dĩ phải như vậy.
“Lời mẹ nói có lý, hiện tại ta chỉ mong nữ nhi ta có thể giúp đỡ gia đình, nhưng ta cũng không muốn có người nào ở phía sau cản trở nàng. Các ngươi ngày thường ra ngoài đi lại, nhớ phải tự mình kiểm điểm, không được làm bại hoại gia phong của Cố gia chúng ta.”
Những lời hay ý đẹp mà Phạm Mỹ Lâm vốn đã chuẩn bị sẵn, giờ phút này cũng không thể thốt ra được. Nàng thật sự không thể nhìn nổi cái vẻ mặt này của Lưu Vân, chữ Bát còn chưa có nét phẩy, xem nàng ta đắc ý đến mức nào, người không biết còn tưởng cháu ngoại nàng đã đăng lâm đại vị rồi.
Từ Song Hồng trong lòng cũng âm thầm oán hận, nhưng vì danh tiếng, người Cố gia tuy đã đổi cách xưng hô với nàng, nhưng thái độ thì không thay đổi. Nàng đã nhiều lần muốn nắm lấy quyền quản gia, muốn có chút tiếng nói trong nhà này. Nhưng Cố Bách Giang đều lấy lý do Lưu Vân hiểu rõ phép tắc kinh đô hơn để từ chối.
Mèo Dịch Truyện
Đây tính là cái cớ kiểu gì? Những ngày này nàng đâu có ít tra xét, Hứa Tuệ Trân trước kia chẳng phải cũng có biết gì đâu. Hiện tại nàng chỉ vì chưa sinh hạ được một mụn con cho Cố Bách Giang, những ngày này nàng cũng đã cố gắng, nhưng cái bụng này thật không chịu thua. Ở trong phủ này, ngoài việc ăn no mặc đẹp, chẳng còn gì khác nữa. Hiện tại Đại phòng rõ ràng đang trên đà phất lên, nàng là bậc trưởng bối, cũng chỉ có thể khom lưng lấy lòng.
Sau khi khoe khoang một phen, Lưu Vân mới trở về phòng của mình. Lúc này, nàng không còn che giấu nữa, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Vừa rồi Thái Hoa trở về, ngoài việc báo tin mừng, còn nói thêm một chuyện khác, An Đồng cũng không biết là sao, mấy ngày nay càng thêm phúc thái. Tam hoàng tử liên tục qua đêm tại viện của nàng, còn khen nàng thân thể đầy đặn, mềm mại rất tốt, khiến hắn yêu thích không rời tay.
Nàng không biết là phúc thái đến mức độ nào, nhưng nàng biết, điều này có nghĩa là nàng ta đang béo lên. Nếu có thể nắm giữ được giới hạn đó thì tốt, nhưng những người một khi đã phát tướng thì thường sẽ một phát không thể ngăn lại. Nàng đã sai Thái Hoa quay về dặn An Đồng chú ý một chút, tốt nhất nên kiểm soát chế độ ăn uống. Phải biết rằng, một khi người đã phát phì, dù nhan sắc có tốt đến mấy cũng sẽ hủy hoại mất ba phần. Tam hoàng tử có thể bây giờ thấy lạ, sẽ sủng ái thêm vài ngày, có lẽ hắn ưa thích kiểu này, sẽ kiên trì thêm một thời gian.
Còn nữa, là chuyện hai nha đầu mua về lúc trước, Thái Hoa nhìn có vẻ lanh lợi, nhưng Thái Lệ, nghe nói có chút ngu độn, Thái Hoa trở về giọng điệu đều mang theo vẻ chê bai, nói là Cố An Đồng yêu cầu, xem có thể giúp nàng ta chọn một nha đầu tốt hơn để thay thế không? Chuyện này làm sao dễ dàng đến vậy, lúc đó hai nha đầu được đưa vào làm nha đầu hồi môn, vì danh tiếng, Cố An Đồng cũng không tiện tùy ý đ.á.n.h đuổi người ta. Hơn nữa, nha đầu hợp ý cũng không dễ tìm, khoảng thời gian này kinh thành gió yên sóng lặng, cũng không có gia đình hoạn quan nào phạm tội, muốn kiếm lợi từ sơ hở cũng không dễ dàng như vậy.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Cố Khai Bình ý chí phấn chấn, khí phách ngút trời bước vào. Ai bảo hắn có một nữ nhi tốt, vừa được sủng ái đã thổi gió bên gối với Tam hoàng tử. Hôm nay Tam hoàng tử còn đặc biệt gọi hắn qua, sắp xếp cho hắn một chức việc.
“Còn không phải đang nghĩ chuyện của nữ nhi sao, nàng ta khoảng thời gian này cũng không biết là sao, hình như đã béo lên rồi.”
“Béo lên rồi sao? Có gì đâu? Tam hoàng tử chắc chắn sẽ không bạc đãi nữ nhân của mình, ăn uống tốt hơn, béo lên cũng là chuyện bình thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sao lại bình thường được? Nhà chúng ta có ai béo lên đâu? Chàng đã từng thấy sủng phi nào béo tròn như quả bóng chưa?”
“Cũng không đến mức đó chứ,” Cố Khai Bình ngồi xuống tự mình rót một ly nước. Trước kia hắn còn dám sai bảo Lưu Vân, giờ đây nàng ta có nhà mẹ đẻ liên hệ, nữ nhi lại có tiền đồ, thật không dễ chọc ghẹo. “Nàng đừng ở nhà không có việc gì mà ngày nào cũng lo lắng vô cớ, suy nghĩ lung tung, vận may tốt cũng sẽ bị nàng nghĩ hết mất.”
“Hy vọng là ta suy nghĩ lung tung,” Lưu Vân chỉ có thể tự mình thuyết phục bản thân như vậy. Mới đầu khi nha đầu Thái Hoa nói An Đồng béo lên, nàng còn tưởng có hỷ sự gì đó. Ai ngờ Thái Hoa lại nói hôm qua mới vừa mời thái y bắt mạch bình an, mọi thứ đều bình thường, nên nàng cũng không nói nhiều nữa.
“Phu quân, sao hôm nay chàng lại vui vẻ như vậy?”
“Hôm nay Tam hoàng tử đã triệu ta vào phủ, hơn nữa còn sắp xếp cho ta một chức việc.”
Lưu Vân lập tức ngồi thẳng người, “Đây là chuyện tốt mà, có phải còn cho chàng vào Hàn Lâm Viện không?”
“Cũng không phải vậy,” niềm vui của Cố Khai Bình nhạt đi vài phần, “Vừa hay dưới trướng hắn có một mạc liêu được bổ nhiệm quan chức rồi, bảo ta đi theo làm văn thư.”
“Đây là chức quan gì?”
“Chỉ là những việc như lập khế ước đỏ, ghi chép án bản. Đây là chức không có quan hàm, nàng cũng biết quan vị của ta đã bị tước bỏ, muốn khôi phục đâu có dễ dàng như vậy, hiện tại Tam hoàng tử trước hết để ta xuống dưới tích lũy chút kinh nghiệm, sau này có cơ hội sẽ giúp ta sắp xếp lại.”
“Chẳng có chức quan gì cả, vậy sao chàng lại vui vẻ đến thế?” Lưu Vân có chút không hiểu, chỉ thế thôi sao? Mà hắn vẫn còn ngây ngô vui vẻ ở đó.
“Đây không phải là vấn đề có hay không có quan vị, vị trí này rất tốt, mỗi ngày đón tiếp qua lại, người ta chẳng phải sẽ cho chút lợi lộc sao. Hiện tại gia đình chúng ta đang khó khăn như vậy, nếu ta có một khoản thu nhập, có bạc, chúng ta mới tiện trên dưới bôi trơn.” Cố Khai Bình hiện tại rất muốn kiếm được bạc, nếu không, hai tay trắng trơn, ai sẽ cho chàng thể diện.
“Vậy là nhậm chức ở đâu?”
Cố Khai Bình mím môi, “Sóc huyện.”
“Sóc huyện là ở đâu?” Lưu Vân nghe cái tên xa lạ này, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Sóc huyện chính là ở Lĩnh Nam!”
“Cái gì?” Lưu Vân chợt đứng phắt dậy, “Chúng ta vừa mới khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi đó trở về, giờ chàng lại muốn quay về sao?”
“Chuyện này chàng đã quyết định rồi, đã nói với cha chưa?” Lưu Vân vẫn muốn giãy dụa một chút.