Trang Đại Đầu sợ hãi vội vàng lắc đầu: “Phu nhân, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, Đông Mai đã phải chịu đủ uất ức rồi. Chuyện này là do một mình tôi chủ ý, không hề liên quan chút nào đến Đông Mai. Tôi sẽ công khai mọi chuyện.”
Cố Khai Nguyên nhìn Hoàng Bình Quả, tên này trong mắt lại chợt lóe lên vẻ mừng rỡ, đây là muốn tán đồng những gì Bạch Tuế Hòa nói.
“Hoàng Bình Quả, anh thấy thế nào?”
Hoàng Bình Quả lắp bắp nói: “Có câu ‘gia hòa vạn sự hưng’, gia đình tôi nhiều năm qua cũng không dễ dàng gì, hơn nữa cũng không có đạo lý nào mà để một vãn bối làm chủ gia đình. Kỳ thực đồ đạc giao cho cha mẹ tôi chỉ là tạm thời trông giữ, cuối cùng vẫn sẽ thuộc về chúng ta thôi.”
Trang Đại Đầu nhắm mắt lại, y không biết phải khuyên giải người huynh đệ từ nhỏ cùng y kề vai sát cánh, đồng cam cộng khổ này ra sao. Xa nhà nhiều năm, lẽ nào y vẫn chưa phát hiện ra, người nhà sớm đã thay đổi rồi sao. Có thể không thay đổi, mà vốn vẫn luôn là như vậy. Chỉ là khi họ phiêu bạt bên ngoài, khó tránh khỏi việc trong lòng luôn lặp đi lặp lại những ký ức đẹp nhất về gia đình trong tâm trí, mà quên đi bản tính thật của họ.
Hai gia đình kỳ thực đều tương tự, trong nhà nhiều huynh đệ, cả hai người họ đều ở vị trí giữa, không trên không dưới, cũng là người kém được chú ý nhất trong nhà. Khi đó trên đường chạy nạn, chính vì họ không được coi trọng, phần lương thực được chia cũng ít nhất, cho nên hai người mới kết bạn lén lút chạy ra ngoài, xem có thể tìm được chút gì đó để ăn không, cũng chính vì vậy mà lạc đường. Bởi vì lúc đó mọi người đều đang chạy nạn, cũng không biết nơi dừng chân cuối cùng, họ mới vì thế mà mất liên lạc với người nhà. Thế nhưng nhiều năm qua, chỉ có họ một lòng nghĩ đến việc trở về nhà, e rằng người nhà chưa từng nghĩ đến việc tìm họ, thậm chí còn thầm may mắn vì họ đã c.h.ế.t bên ngoài, còn có thể tiết kiệm chút lương thực cho gia đình.
Trang Đại Đầu đôi khi bình tĩnh lại, cũng không dám nghĩ sâu hơn. Nhưng tìm được người nhà là chấp niệm trong lòng hai người, cho nên mới tự nguyện xung phong khi Ngô ma ma chọn người, sẵn lòng cùng đại tiểu thư đ.á.n.h cược một phen. Thế nhưng vào khoảnh khắc tìm thấy người thân, Trang Đại Đầu từ trong mắt họ nhìn thấy sự kinh ngạc, nhưng không hề thấy nửa phần vui mừng. Cho nên trong lòng y sớm đã đề phòng, không muốn nói cho họ biết nơi y đang ở. Nào ngờ Hoàng Bình Quả bị tất cả những điều này che mắt, kể hết mọi chuyện, và nói cho người nhà địa chỉ chi tiết, mới khiến cả hai nhà cùng tìm đến đây.
Nếu nói ở quê nhà cũ thật sự không thể sống nổi, y không tin điều đó. Nhớ khi đó họ trở về, cũng từng hỏi thăm người trong thôn, hai gia đình tuy đông người, nhưng cũng có vài mẫu ruộng tốt, cũng sẽ tìm địa chủ thuê ruộng. Dù cuộc sống có khổ sở, nhưng thật sự không đến mức không thể sống nổi. Việc cả nhà dọn đến đây, e rằng là do trước đó Hoàng Bình Quả đã dò la rất nhiều tin tức, biết được chủ tử mà họ theo là ai, mới trực tiếp bán hết ruộng đất trong nhà, cắt đứt đường lui, rồi trực tiếp bám víu vào họ. Hoàng Bình Quả quả thực bị tình thân che mờ mắt, phu nhân đã tỏ rõ thái độ là muốn đứng về phía Đông Mai và họ, thế mà y vẫn không nghe ra.
Bạch Tuế Hòa biết y nghe ra, chẳng qua là cậy vào việc Xuân Hương đã gả cho y, giờ đây dù có làm ầm ĩ đến đâu, cuối cùng vẫn phải quay về gia đình, cho nên mới mạnh dạn, dám đưa ra yêu cầu như vậy.
Bạch Tuế Hòa phủi đi bụi bẩn trên vạt áo: “Nếu tôi không nhớ lầm, Ngô ma ma khi đó đều đã mời thầy về dạy các anh đọc chữ, sợ các anh ở ngoài gây họa nên luật pháp cũng không bắt các anh đọc ít đâu nhỉ.”
Hoàng Bình Quả và Trang Đại Đầu lộ vẻ cảm kích, năm xưa nếu không có Ngô ma ma, cũng sẽ không có tất cả những gì họ trải qua.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đều đã đọc qua,” Hoàng Bình Quả đáp.
“Vậy anh hãy nói xem về điều khoản của hồi môn của nữ tử, luật pháp quy định thế nào?”
Trang Đại Đầu nhìn Hoàng Bình Quả một cái, nói rành mạch rõ ràng: “Hồi môn mà vợ mang đến không nằm trong phạm vi tài sản chia của nhà chồng. Nữ tử có thể tự mình chi phối độc lập, khi hợp ly hoặc chồng qua đời cần phải trả lại hồi môn…”
“Nhưng đây đều là người một nhà…”
Trang Đại Đầu không nhịn được nữa, đã không còn để ý đến ánh mắt của lão gia và phu nhân, trực tiếp ra tay kéo y một cái. “Đừng nói bừa.”
“Cho dù là người một nhà, cũng phải phân biệt thân sơ. Cha mẹ anh không chỉ có một mình anh là con trai, anh còn có nhiều huynh đệ khác, thậm chí còn có thúc bá, anh có sẵn lòng chia tất cả tài sản của mình cho họ không?”
“Đây không phải là chưa phân gia sao, đến lúc phân gia, tự nhiên sẽ đem số hồi môn của Xuân Hương, lấy ra riêng…”
Giọng nói của Hoàng Bình Quả càng lúc càng nhỏ, y cũng không phải kẻ ngốc, lúc này cũng biết lời mình nói không đúng.
Cố Khai Nguyên thở dài một tiếng: “Hai người các anh quả thật hồ đồ, ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, các anh phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, liệu có thể sánh bằng những đứa con cháu luôn ở bên cạnh họ mà phụng dưỡng sao? Tôi cũng đã chịu nỗi khổ cha mẹ thiên vị, suốt chặng đường này, các anh cũng không phải là chưa từng chứng kiến. Không phải nói các anh đừng bất hiếu với cha mẹ, là con cái, các anh nên tận tâm tận lực. Nhưng cũng phải xem xét khả năng của mình, các anh có đủ khả năng ôm đồm tất cả, nuôi sống cả một đại gia đình lớn như vậy không? Ai nấy đều có tay có chân, họ đến đây bao lâu rồi, có từng nghĩ đến việc tìm việc làm không? Nhiều người như vậy ồn ào sống chung một chỗ, mấy gian nhà nhỏ mà các anh dựng lên, liệu có đủ chỗ ở không? Sắp tới con cái của các anh sẽ chào đời, trong hoàn cảnh như vậy, các anh làm sao để chúng trưởng thành tốt hơn?”
Trang Đại Đầu xấu hổ cúi đầu, mục đích của người nhà, y không phải là không nhìn ra, mấy ngày nay chẳng qua là tự lừa dối mình rằng đợi một thời gian nữa sẽ ổn thôi, cho họ một khoảng thời gian chuyển tiếp tốt đẹp, hưởng vài ngày an nhàn. Lại quên mất rằng, y mỗi ngày đều ở trên núi, Đông Mai, người ngày đêm chung sống với người nhà, phải chịu đựng những gì. Hoàng Bình Quả mấy ngày nay ngoài việc lên núi, vừa về đến nhà đã nhận được sự quan tâm thăm hỏi của người nhà, nhất thời lạc lối trong vòng vây tình thân. Y đương nhiên cũng nhận ra sắc mặt của vợ mình ngày càng khó coi, liền bảo nàng có chút nhỏ nhen, hẹp hòi. Người nhà đến nương tựa y, chẳng qua là ăn vài bữa cơm nhàn rỗi đã bày ra sắc mặt khó chịu, thật sự có chút không hiền thục. Cho nên khi cha mẹ y nhắc đến việc muốn quản lý tài chính, nói rằng làm như vậy họ mới không có cảm giác ở nhờ, y liền đồng ý ngay. Giờ đây bị lão gia và phu nhân nói rõ như vậy, y cũng biết mình đã làm sai rồi. Cha mẹ y muốn quản lý tài sản trong nhà, thì cũng chỉ nên quản lý tài sản của chính mình, không có đạo lý nào lại nhúng tay vào hồi môn của Xuân Hương. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Xuân Hương không nên đem chuyện này tố cáo với phu nhân, chuyện trong nhà mà truyền ra ngoài, sẽ làm mất mặt người chủ gia đình như y.
Bạch Tuế Hòa sao lại không nhìn ra Hoàng Bình Quả còn có chút không phục, thở dài một tiếng nói: “Tôi cũng biết các anh thương xót người nhà, nhưng tôi cũng thương xót nha đầu lớn của mình. Sắp tới các nàng ấy sẽ lâm bồn, nhiều người như vậy ồn ào sống chung một chỗ quả thực không thích hợp, cũng không tốt cho hài nhi trong bụng. Những ngày sắp tới, các nàng ấy sẽ ở trong huyện thành. Trong huyện thành có những bà đỡ giỏi, cộng thêm có Bàng ma ma giúp đỡ theo dõi, sẽ ổn thỏa hơn một chút. Còn về chuyện gia đình các anh, các anh cứ tự mình xem xét giải quyết trước đi. Không ai được vào thời điểm then chốt này, để Đông Mai và Xuân Hương các nàng tiếp tục lo lắng nữa, các anh thấy như vậy thế nào?”