Hứa Tuệ Trân rốt cuộc vẫn không nỡ, “Vậy cũng không cần mua năm cái, lão đại bên này đã có rồi, chúng ta mỗi người một cái là đủ.”
“Còn bọn trẻ thì sao?” Cố Bách Giang thật muốn vung một bạt tai qua, nữ nhân này sao lại càng ngày càng keo kiệt, trước đây đối với Hứa gia đâu có nhỏ mọn như vậy.
Nghĩ đến Hứa gia, y lại càng bốc hỏa, “Sau này đừng qua lại với Hứa gia nữa, đó là một ổ vong ân bội nghĩa.”
“Cái này sao có thể trách Hứa gia, bọn họ chỉ là bách tính thường dân, không phải sợ bị liên lụy sao,” Hứa Tuệ Trân còn bênh vực nhà mẹ đẻ, “Chúng ta bây giờ gặp nạn, sau này cuộc sống của bọn họ cũng không dễ chịu, cái này trách ai? Trách chàng.”
Sớm đã biết tính cách của Hứa Tuệ Trân, nhưng không ngờ trước đây còn chưa thấy được lúc nàng ta quá đáng nhất.
“Nàng nói vậy, có phải muốn ta cho nàng một phong hưu thư không?”
“Cứ cho đi, tốt nhất là đuổi mấy mẹ con ta ra ngoài hết, để tiện cho tiện thiếp mà chàng nuôi bên ngoài đến hầu hạ chàng. Nhưng đáng tiếc nha, bây giờ nàng ta đã không biết chạy đi đâu rồi. Nói không chừng còn mang theo nhà cửa và bạc của chàng, rồi đi tìm một lang quân tuấn tú khác.”
“Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng cãi nữa,” Cố Khai Trần duỗi tay ra, “Con nhanh chóng đi mua túi da về, phía trước đã có người đang xếp hàng lấy nước.”
Hứa Tuệ Trân lấy một lạng bạc đưa cho hắn, “Chỉ mua hai cái thôi.”
Cố Khai Trần liếc nhìn Cố Bách Giang, không nhận được hồi đáp, lúc này mới vội vàng cầm bạc đi. Khi quay lại, trong tay quả nhiên chỉ có hai cái túi da.
Cố Bách Giang thở dài một tiếng, thôi vậy, sau khi nếm đủ bài học, bọn họ sẽ học được cách ngoan ngoãn.
Lưu Vân giúp mình và con bôi t.h.u.ố.c xong, lúc này mới đưa lọ t.h.u.ố.c cho Hứa Tuệ Trân.
Hứa Tuệ Trân nắm lọ thuốc, trực tiếp duỗi thẳng hai chân, “Lưu thị, nàng giúp ta chích mấy vết phỏng nước này ra.”
Biểu cảm của Lưu Vân cứng lại, nghĩ một lúc mới nặn ra nụ cười, “…Mẫu thân, trước đây người chẳng phải nói nhị đệ muội chu đáo khéo léo hay sao, con đây vụng về, đến lúc đó sợ làm người đau. Hơn nữa người xem, ở đây cũng không có kim, con đều dùng móng tay cạy ra.”
Vừa nói, nàng vừa giơ lòng bàn tay mình ra, trên móng tay còn dính máu, “Trên tay con đầy vết bẩn, sợ làm bẩn chân người.”
May mà vừa rồi nàng tiếc cái khăn tay, dơ thì lau trên tấm chiếu cỏ. Quả nhiên, Hứa Tuệ Trân đầy vẻ ghét bỏ, trực tiếp nói với Hứa Ngọc Lan, “Ngọc Lan, con lại đây.”
Hứa Ngọc Lan muốn tìm người thoái thác, nhưng lại không thấy bóng dáng của Bạch thị, đành phải cứng đầu, nín thở tiến lên giúp đỡ. Ở giữa chừng, Hứa Tuệ Trân vài lần đau đớn, còn dùng chân đá nàng.
Mèo Dịch Truyện
…
“Chân của nàng không sao chứ?” Cố Khai Nguyên đỡ Bạch Tuế Hòa nhận bánh màn thầu xong, lại đến trạm dịch mua mười quả trứng gà, bóc hai quả cho Bạch Tuế Hòa, mình cũng ăn một quả, số còn lại trực tiếp nhét vào trong gói hành lý.
“Hôm qua đã bôi thuốc, hơn nữa lại được nghỉ ngơi tốt như vậy, chắc không có vấn đề lớn.” Dù sao cũng là m.á.u thịt, bây giờ vẫn còn hơi âm ỉ đau, nhưng tin rằng so với đa số mọi người thì đã tốt hơn rất nhiều.
“Cố gắng thêm một ngày nữa,” Cố Khai Nguyên cũng biết nơi này cách kinh thành không xa, có ý nghĩ cũng không thể thực hiện.
“Cố huynh đệ,” Lưu Bình Khang đang ngồi trong đại đường ăn sáng nhìn thấy Cố Khai Nguyên, giơ tay lên chào hỏi.
Cố Khai Nguyên đỡ Bạch Tuế Hòa đi qua, “Lưu đại nhân, không ngờ chúng ta lại có duyên phận như vậy.”
“Ai chà, huynh đây không phải châm chọc ta sao? Ta tính là đại nhân gì chứ? Huynh vẫn cứ như trước, gọi ta là Lưu huynh đệ. Đây chính là tẩu phu nhân đi,” Lưu Bình Khang nhìn về phía Bạch Tuế Hòa, quả nhiên là cô nương được nuôi dưỡng trong gia đình phú quý, dáng vẻ yếu liễu đào tơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
28_“Chính là nội nhân của ta,” Cố Khai Nguyên thở dài, “Trước đây còn nghĩ tìm cơ hội cùng Lưu huynh đệ uống một chén cho thật đã, không ngờ biến cố lại nhanh đến vậy, ta bây giờ đã trở thành tù nhân.”
“Huynh đệ đừng nói vậy,” Lưu Bình Khang đứng dậy, những giải sai đang ngồi cùng bàn cũng đều đứng lên theo.
“Ta giới thiệu với các vị một chút, đây là huynh đệ giao hảo của ta, sau này trên đường còn phải nhờ cậy các vị chiếu cố nhiều hơn.” Lưu Bình Khang còn đặc biệt giới thiệu Bạch Tuế Hòa, “Phu nhân của y chính là cô nương nhà Bạch gia, lại còn đang mang thai, nếu tiện lợi, mọi người cứ ra tay giúp đỡ.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu rõ, dù sao tối qua Lưu Bình Khang đã phát ngân phiếu cho mỗi người, chính là của Bạch gia đưa, nghe nói nếu đưa người đến nơi an toàn, trở về còn có trọng tạ.
“Nên làm, nên làm, huynh đệ của Lưu ca, cũng chính là huynh đệ của chúng ta, có việc gì cứ nói.”
Cố Khai Nguyên chắp tay chào mọi người, “Vậy thì đa tạ các vị, chỉ cần chúng ta đến được nơi, đến lúc đó ta sẽ mời các huynh đệ uống rượu.”
Lời này cũng là một loại ám hiệu, cộng thêm thân phận con rể Bạch gia của y, không ai nghi ngờ y không có năng lực này.
“Các vị chưa ăn sáng chứ? Hay là mọi người dùng một ít?” Mã Chí, người phụ trách áp giải Cố gia, khách sáo hỏi một câu.
“Không cần đâu, chúng ta vừa rồi đến đó cũng đã mua một ít,” Cố Khai Nguyên chỉ vào quầy bên kia, có bánh bao, trứng gà. “Không quấy rầy chư vị dùng bữa sáng, chúng ta ra ngoài cửa chờ!”
Cố Khai Nguyên chắp tay, dẫn Bạch Tuế Hòa rời đi.
Trời vừa hửng sáng, tất cả mọi người đã bắt đầu chỉnh tề đội ngũ xuất phát. Chỉ là sau ngày hôm qua, rất nhiều người chân đều bị mòn rách phồng rộp, tốc độ chậm đi rất nhiều. Suốt đường đi, tiếng roi quật không ngừng, tiếng ai oán cũng không ngừng.
“Khai Nguyên, con cũng đừng chỉ lo cho Bạch thị, giúp nương con chia sẻ một ít.” Cố Bách Giang vừa thấy Hứa Tuệ Trân dựa người vào mình liền lập tức lên tiếng.
“Phụ thân, không phải nhi tử bất hiếu, mà là Tuế Hòa đây còn đang mang thai, con không giúp nàng, vậy nàng biết phải làm sao?”
“Đại ca, nhị ca, hay là hai người trước tiên đỡ mẫu thân, mấy huynh đệ chúng ta luân phiên thay nhau.”
Cố Khai Nguyên biết hoàn toàn không nhúng tay vào thì không thể, nhưng muốn y một mình chịu đựng thì đừng hòng.
“Khai Nguyên nói có lý, cứ ba huynh đệ các con luân phiên nhau,” Cố Bách Giang nói xong, liền cởi gói hành lý phía sau lưng, “Tiện thể giúp ta vác cái chăn này, bây giờ tuổi đã cao, có chút không chịu nổi.”
“Đại ca, huynh đỡ trước đi, mỗi người một canh giờ.” Cố Khai Trần bĩu môi, mẫu thân thật sự không xót thương mấy nhi tử của bọn họ.
Cố Khai Bình mặt khổ sở nhận lấy, lần đầu tiên không thích thân phận lão đại như vậy.
“Nương,” Cố Khai Bình đỡ Hứa Tuệ Trân, “Nhi tử tuy là một văn nhược thư sinh, không có nhiều sức lực, nhưng vẫn có thể giúp người chia sẻ mọi thứ, người cứ tựa vào người con đi.”
Hứa Tuệ Trân nhìn dáng người đơn bạc của Cố Khai Bình, lần đầu tiên ghét bỏ nhi tử này, dáng người có chút gầy yếu, “Con trước tiên vác chăn của ta, rồi con cứ đỡ tay ta là được.”
Bốn cái chăn đè xuống, Cố Khai Bình cảm thấy eo mình sắp gãy. Hứa Tuệ Trân tuy miệng nói xót con, nhưng sức tay thì thật sự không khách khí, coi Cố Khai Bình như cây gậy chống, một nửa trọng lượng đều dựa vào người hắn.
Mới đi vài bước, trán Cố Khai Bình đã lấm tấm mồ hôi lạnh, có chút không chịu nổi, “Nương, nhi tử không được rồi, có chút không chịu nổi.”
“Vậy thì đổi cho lão nhị đi,” Hứa Tuệ Trân cũng sợ nàng làm mình ngã, thời gian chưa đến đã vội vàng đổi người.
Cố Khai Trần còn tệ hơn Cố Khai Bình, chưa đến khắc trà đã không chịu đựng nổi.