Hoài Trinh

Chương 2



Nàng mới vui vẻ chạy về phía ta, rúc đầu vào tay áo ta lấy lòng.

 

Từ đó trở đi, đường về kinh thành vô cùng yên ổn, không gặp thêm trở ngại nào.

 

Thậm chí cả người thuần thú và lồng sắt ta cố ý mang từ kinh thành đến cũng chẳng cần dùng tới.

 

Chỉ cần có ta bên cạnh, lang nữ liền ngoan ngoãn như mèo nhỏ, cả ngày dính lấy ta như thể không có xương cốt vậy.

 

Đến Hồng Chúc cũng không nhịn được mà thắc mắc:

 

“Chẳng lẽ lang nữ này giống như dị thú trong thoại bản, ai cho nàng uống m.á.u thì sẽ lập khế ước với người đó, nghe lời người đó?”

 

Ta chỉ cười nhàn nhạt:

 

“Có lẽ vậy, ai mà biết chứ?”

 

Xe ngựa hồi kinh đi rất chậm, từ Nam Quận đến kinh thành, đi qua mười ba châu phủ, phong tục tập quán, cảnh sắc đều có hương vị riêng.

 

Ta cố ý để nàng nhìn thật kỹ thế gian này.

 

Tất nhiên, quan trọng nhất là muốn thử xem nàng có thực sự mang thuộc tính “nữ chính vạn người mê” như đời trước hay không.

 

Tạ gia ta có cửa hàng khắp các châu phủ.

 

Ta liền sai Hồng Chúc dẫn nàng đi tuần tra từng cửa tiệm.

 

Và rồi ta phát hiện, khi nàng đeo mạng che mặt, không ai để ý đến nàng cả.

 

Nhưng một khi nàng lộ mặt, ánh mắt nam nhân xung quanh gần như lập tức dán chặt lên người nàng.

 

Dù khi ấy nàng mới mười lăm, vì sống lâu trong rừng mà da dẻ thô ráp, thân hình gầy gò, chẳng có chút mỹ cảm nào.

 

Thế mà bọn họ lại như bị mất trí, mê đắm nàng không dứt.

 

Liên tục ghé thăm vài cửa tiệm đều như thế.

 

Mà dã thú luôn mẫn cảm hơn con người, lang nữ càng mẫn cảm hơn thế.O mai d.a.o Muoi

 

Nàng cực kỳ chán ghét những ánh mắt đó.

 

Không cần ta dạy, sau này mỗi lần ra ngoài, nàng đều tự mình che mặt.

 

Trong một tháng rưỡi này, sau khi nắm rõ sự yêu thích và lệ thuộc của nàng với ta, ta bắt đầu quá trình thuần phục tâm lý.

 

Khi nàng làm điều gì vừa ý ta, ta sẽ không tiếc lời khen ngợi, ôm nàng một cái, hoặc đích thân xuống bếp làm ít bánh ngọt cho nàng ăn.

 

Còn bình thường, nàng sẽ được giao cho Hồng Chúc chăm sóc.

 

Nếu không cần thiết, ta tuyệt đối sẽ không để nàng có cơ hội lại gần ta.

 

Không biết Hồng Chúc dạy dỗ nàng thế nào, vài ngày không gặp, khi thấy ta lần nữa, nàng mở rộng hai tay đầy mong chờ, khấp khểnh gọi:

 

“Tỷ... tỷ…”

 

3

 

Trên đường hồi kinh mất hơn hai tháng.

 

Đến nơi vừa khéo gặp thời tiết mưa dầm ở kinh thành.

 

Mưa rơi rả rích đã mấy ngày.

 

Lang nữ không thích trời mưa, nằm uể oải trên đầu gối ta.

 

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

 

"Tiểu thư, là thế tử của phủ Yến Quốc Công đang chờ người trước cổng thành."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay sau đó, giọng của Bùi Chi Ngạn cũng truyền đến:

 

"A Trinh, huynh trưởng của muội nói muội về Khởi Châu tế bái bá phụ bá mẫu, dọc đường vẫn ổn chứ?"

 

Lần đầu tiên gặp lại Bùi Chi Ngạn sau khi trọng sinh, dù đã chuẩn bị kỹ càng, tay ta vẫn không kìm được mà run lên.

 

Đó từng là vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta.

 

Đã từng có thời, phụ mẫu ta còn sống.

 

Thuở thiếu niên, hắn thường trèo tường vào sân ta, nằm ngủ trên cây lê một đêm.

 

Thỉnh thoảng ngủ say rớt xuống đất, ngã sõng soài bị phụ thân ta cầm gậy đuổi đánh.

 

Hắn lại gãi đầu cười:

 

"A Trinh không thích ra ngoài, ta chỉ muốn đến thăm muội thôi, bá phụ đừng giận."

 

Năm đó hắn đỗ Võ Trạng Nguyên, cưỡi ngựa diễu phố trong hồng bào rực rỡ, từ ngoài thành mang về một vườn đầy hoa tươi đặt trước phủ Tạ.O mai d.a.o Muoi

 

Hắn nói:

 

"A Trinh! Gửi muội cả một sân xuân sắc! Nguyện A Trinh của ta, mỗi năm mỗi tuổi đều bình an suôn sẻ!"

 

Tình yêu rực cháy của thiếu niên khi ấy làm người ta tim gan nóng ran.

 

Dù sau này phụ thân ta tử trận sa trường, Tạ gia không còn người chống lưng trong triều.

 

Dù hắn là công tử phủ Quốc Công, biểu đệ của Thái tử, tiền đồ vô lượng, hắn vẫn kiên quyết vào cung xin chỉ hôn:

 

"A Trinh, ta sẽ giữ vững vinh quang Tạ gia, sẽ không để nhà muội thất thế."

 

Về sau, hắn mang theo Trầm Ngư trở về.

 

Đối mặt với ta, trong mắt hắn chỉ có chán ghét và mất kiên nhẫn.

 

"Trầm Ngư thuần lương, còn các nữ nhân chốn hậu viện các người quen thói tính toán. Nếu để nàng ấy làm thiếp, e rằng sẽ bị nàng hành hạ đến c.h.ế.t."

 

"Thôi thì, nếu ta bỏ nàng, nàng cũng chẳng sống nổi. Từ nay về sau hãy sống ở viện hoang này cho tử tế, ta sẽ không bạc đãi nàng. Với bên ngoài, ta sẽ nói nàng bệnh nặng qua đời."

 

"Chỉ có một điều, sau khi ta và Trầm Ngư thành thân, nàng chớ có sinh lòng tạp niệm."

 

"Nếu không, ta tuyệt đối không tha!"

 

Lúc ấy, chúng ta quen nhau mười năm, thành thân ba năm, ta đang mang thai.

 

Chỉ một câu nói, hắn liền muốn xóa sạch dấu vết tồn tại của ta trên đời, giam ta nơi viện hoang, như một con cừu chờ bị làm thịt.

 

Lại còn làm ra vẻ kẻ ban ơn cao cao tại thượng.

 

Cảm nhận được sự khác thường của ta, lang nữ mở mắt, đôi mắt đen nhánh xuyên qua rèm xe nhìn về phía Bùi Chi Ngạn bên ngoài.

 

Ánh mắt nàng như một hồ nước u tối.

 

Ta vỗ đầu nàng, lạnh nhạt phân phó:

 

"Vào thành."

 

Nụ cười của Bùi Chi Ngạn cứng đờ trên khóe môi.

 

Hắn đuổi theo xe ngựa, gọi với theo mấy lần:

 

"A Trinh!"

 

"Hoài Trinh!"