Ta mơ màng mở mắt, thấy Hồng Chúc ôm ta lên, bàn tay nàng run bần bật.
“Nô tỳ đưa người về phủ tướng quân, Triệu Hiển đâu? Hắn c.h.ế.t rồi sao mà để người thành ra thế này! Tiểu thư đừng sợ… đừng sợ, nô tỳ sẽ đưa người.”
Lời còn chưa dứt, một con sói lông xám từ đâu xông ra, bất ngờ cắn phập vào vai nàng.
Hồng Chúc kêu lên một tiếng đau đớn, đành phải thả ta xuống để đấu với con sói.
Nhưng sói càng lúc càng nhiều, mà thương tích trên người nàng cũng càng lúc càng nhiều.
Đến khi nàng ôm lấy cổ rỉ m.á.u đầm đìa, ngã gục ngay trước mặt ta, ta chỉ còn biết hận.
Hận đến ngút trời!
Một tiếng sét xé toạc bầu trời đêm, ta choàng tỉnh dậy, người đầy mồ hôi lạnh, trung y gần như ướt sũng.
Phải thở dốc một hồi lâu, ta mới kéo được tâm trí rời khỏi cơn ác mộng của kiếp trước.
Trời vào hạ rồi, nóng bức tăng dần từng ngày.
Ta định gọi người vào thay trung y, vừa nghiêng người đã thấy một cái bóng đen đứng cạnh giường.
Ánh mắt lập tức sắc lạnh, ta vừa định đưa tay tìm con d.a.o găm dưới gối, thì bóng đen ấy chầm chậm quỳ xuống trước giường, ôm lấy eo ta.
“Tỷ tỷ ơi…”
Giọng Trầm Ngư khàn đặc, nhưng cánh tay lại siết rất chặt.O mai d.a.o Muoi
Toàn thân ta cứng đờ, thật lâu sau mới đưa tay đặt lên đầu nàng.
Nàng vẫn rúc vào lòng bàn tay ta, cọ nhẹ như một con mèo nhỏ, khẽ hỏi:
“Tỷ tỷ vừa rồi cứ gọi tên muội… là mơ thấy muội sao? Là vì nhớ muội à?”
Ta gắng đè nén sát ý trong lòng, giọng cũng khản đặc:
“Ừ, mơ thấy lần đầu gặp muội.”
Trầm Ngư ngẩng đầu lên, tay vuốt nhẹ cổ tay ta, nơi ấy có một vết sẹo nhạt hình dấu răng.
“Lần đầu gặp đã cắn tỷ một cái, chắc tỷ đau lắm phải không?”
“Không đau.”
Không đau bằng bị m.ổ b.ụ.n.g móc con.
Trầm Ngư cởi áo choàng, bò lên giường, tựa sát vào người ta, giọng nghèn nghẹn:
“Về sau muội sẽ không để tỷ đau nữa đâu…”
12
Từ sau lần tiễn biệt huynh trưởng ngoài thành, ta gặp lại Bùi Chi Ngạn, hắn lại thay đổi thêm một phần.
Hắn thường xuyên đứng bên ngoài phủ tướng quân vào đêm khuya, ngẩn người nhìn cây lê mọc từ trong sân vươn cành ra ngoài tường.
Đó là cái cây hắn hay trèo lên mỗi lần đến tìm ta năm xưa, những tháng ngày chúng ta còn niên thiếu, chẳng biết hắn đã từng ngủ vùi trên cành cây ấy bao nhiêu đêm.
Nhưng mỗi lần Trầm Ngư vừa đến, ánh mắt mờ mịt nhìn cây của hắn sẽ lập tức hóa thành giận dữ, phất tay áo bỏ đi.
Ánh mắt Trầm Ngư xuyên qua khe cửa đối diện với ta.
Ta liền dịu dàng nở một nụ cười với nàng.
Kiếp trước, nàng cũng từng hết lần này đến lần khác kéo Bùi Chi Ngạn rời xa ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếp này, ta lại phải cảm tạ nàng.
Bùi Chi Ngạn đã nhiều ngày không lên triều, mấy công việc Thái tử giao đều chưa có tiến triển, khiến ngài ấy rất bất mãn.
Ngay cả Yến Quốc công cũng giận hắn không nên thân, vài lần phạt trượng nghiêm khắc.
Đêm đó, có hai phong thư được gửi đến bàn ta.
【Tỷ tỷ ơi, hắn bị đánh đến rách da toạc thịt, không thể rời giường, tỷ có vui không?】
【A Trinh, nàng chờ ta thêm một chút! Ta sẽ sớm đến cầu hôn! Chúng ta nhất định sẽ được ở bên nhau!】
Nét chữ của Trầm Ngư đã đẹp hơn nhiều, thanh tú mà tinh tế, là học theo nét bút trong tập viết ngày xưa của ta.
Còn chữ của Bùi Chi Ngạn lại rối loạn, nguệch ngoạc, như thể viết trong lúc tâm trí rối bời, chẳng màng hình thức.
Nhưng ta không còn thời gian mà dây dưa với hắn nữa.
Dạo gần đây, ta thường qua lại giữa phủ tướng quân và chùa Hộ Quốc ngoài thành để cầu phúc cho huynh trưởng cùng các tướng sĩ.
Để biểu lộ thành tâm, ta còn rút phần lớn bạc từ tiệm Tạ gia ra, xây dựng Tế Từ Viện Tạ gia, chuyên thu nhận người già không nơi nương tựa và những đứa trẻ bị bỏ rơi.O mai d.a.o Muoi
Sau khi viện hoàn thành, phần lớn thời gian trong ngày của ta đều dành trọn ở nơi ấy.
Lần tiếp theo nghe tin về Bùi Chi Ngạn, là chuyện xảy ra ở phủ Yến Quốc công.
Nghe nói nhà họ bị mất đồ gia truyền, Bùi Chi Ngạn đuổi theo tên trộm ra tận ngoài thành thì bị dã thú tấn công.
Không những không lấy lại được đồ, mà một cánh tay cũng bị con súc sinh ấy xé nát.
m.á.u tươi nhuộm đỏ nửa thân áo, khi được đưa về phủ thì đã rơi vào mê man sâu.
Phu nhân Quốc công, cũng chính là bà mẫu của ta ở kiếp trước, tiếng khóc thảm thiết vang vọng đến mấy ngõ viện quanh đó.
Còn ta đang quỳ trên đệm thiền, mắt chăm chú nhìn pho tượng Bồ Tát dát vàng.
Rồi ta dập đầu một cái thật mạnh.
“Đa tạ Bồ Tát phù hộ.”
Khi vừa đứng dậy, một tiểu đồng hốt hoảng chạy vào, lúc nhìn thấy tượng Phật thì khựng lại một chút, sau đó mới gấp gáp nói:
“Tiểu thư! Tướng quân đã trở về rồi!”
13
Ta từ chùa Hộ Quốc ngoài thành trở về, vừa lao vào phủ tướng quân thì ngự y đã đang hội chẩn trong nội viện.
Cùng đến còn có cả đại thái giám bên cạnh Thánh thượng.
Huynh trưởng toàn thân đẫm m.á.u, nằm trên giường tựa như người đã c.h.ế.t.
Vị phó tướng theo huynh trưởng chinh chiến khóc nấc lên mà kể lại tình hình:
“Lũ thổ phỉ đó huấn luyện bài bản, vũ khí tinh nhuệ, tin tức do châu phủ báo về hoàn toàn sai lệch!”
“Giờ tuy đã đuổi được bọn chúng khỏi Lâm Châu, nhưng tướng quân trọng thương, Vệ tiểu thư thì đã hy sinh…”
Ta lảo đảo, nước mắt không kìm được trào ra.
Viện chính Thái y viện bắt mạch xong chỉ lắc đầu:
“Tạ tướng quân ngũ tạng đều bị tổn thương, phần bụng dưới là vết thương xuyên suốt, chân trái lại bị bẫy thú kẹp gãy, tuy quân y có sơ cứu trên đường về nhưng vết thương nhiễm trùng quá nặng, e là…”