Hoán Mệnh

Chương 5



Tối hôm đó, tôi dùng kim thêu chích mạnh vài cái vào đầu con búp bê, rồi lật nó trở lại nguyên trạng, sau đó mới từ từ lên giường.

Giống như kiếp trước, trước khi ngủ, mẹ nuôi quả nhiên lại đến đắp chăn cho tôi, rồi bật mấy ngọn đèn bàn và đèn sàn đầu giường với ánh sáng vàng vọt, trông quái dị.

Sau đó, bà ấy cầm lọ tinh dầu thơm, khéo léo châm lửa, đặt lên tủ đầu giường.

Nhìn làn khói vàng nhạt lững lờ bay lên, bà nở nụ cười mãn nguyện, nhẹ nhàng dặn tôi ngủ sớm.

Đợi bà đi rồi, tôi không nằm xuống ngay.

Mà lôi vài quyển bài tập ra, giả vờ làm bài.

Rồi nằm gục xuống bàn học, giả vờ ngủ suốt đêm.

Mãi đến khi trời gần hửng sáng, tôi mới nhẹ nhàng trèo về giường, nhắm mắt lại.

Tôi ngủ đến khoảng mười một giờ trưa mẹ nuôi mới đến gọi dậy, bà ấy với vẻ mặt bình thường bế con búp bê đi, nói là sẽ chọn quần áo mới cho nó.

Lòng tôi hơi trùng xuống một chút.

Sau khi xuống nhà, Sở Thành nhìn vẻ mặt vẫn còn hơi ngái ngủ của tôi, mỉm cười hỏi: "Hy Hy, tối qua em ngủ ngon không?"

"Rất ngon ạ, em ngủ rất sâu, chỉ là vẫn chưa đủ giấc."

Tôi ngượng ngùng gãi đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta và bố nuôi nhìn nhau, nụ cười trên mặt họ càng thêm sâu sắc.

Tôi ôm con búp bê đã thay quần áo mới, cũng tỏ ra rất vui vẻ.

Lòng tôi dần bình tĩnh lại.

Xem ra, Sở Nghiên tạm thời đúng như tôi dự đoán.

Cô ta bị nhốt trong con búp bê, không nhúc nhích được, cũng không nói chuyện được.

Tối hôm đó, tôi vẫn lặp lại thao tác hôm qua, lén đổi lọ "tinh dầu thơm" bùa đòi mạng kia.

Lần này, tôi không nằm gục xuống bàn học nữa.

Mà thật sự nằm trên giường, thoải mái ngủ một giấc.

Ngủ đến nửa đêm.

Tôi chợt cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, âm u tỏa ra từ phía chiếc giường gỗ liễu nhỏ bên cạnh.

Ánh sáng từ mấy ngọn đèn vẫn luôn bật trong phòng chợt tối đi hẳn mấy phần.

Tôi bất giác rùng mình một cái.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Tách... tách... tách..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com