Hoán Mệnh

Chương 7



Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này!

Tôi liều mạng dốc hết sức, dùng "pháp khí" trong tay cứa vào lòng bàn tay mình.

Chỉ còn một chút nữa thôi! Răng nanh đã gần chạm vào da thịt tôi!

Tôi đột ngột nâng bàn tay trái đẫm m.á.u lên, chộp lấy con búp bê!

Máu tươi từ lòng bàn tay tôi, vừa vặn dính lên người nó!

Xoẹt một tiếng——

Con búp bê phát ra một tiếng thét chói tai không thành tiếng, thân thể giãy giụa dữ dội.

Tôi nhe răng cười, bàn tay dính m.á.u siết chặt cơ thể đang khẽ giãy giụa của nó.

"Bắt được rồi nhé..."

"Chị họ yêu quý..."

Đôi mắt thủy tinh của con búp bê, ngay lập tức hiện lên vẻ kinh hãi rõ ràng!

Ngay sau đó, một cây kim thép đã chuẩn bị sẵn đ.â.m vào đỉnh đầu nó.

Kim thép cắm sâu vào, nó lập tức bất động.

Tôi vội xuống giường dùng ghế đè chặt nó xuống sàn.

Dù sao thì sát thương vật lý cũng chỉ là tạm thời, chỉ cần nó vẫn ở trong căn phòng đầy trận pháp này, chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Tôi moi từ dưới đáy tủ quần áo ra một cây kim thép dày hơn, rồi lấy cả đống đồ giả xương trong túi vải ra.

Tôi hít sâu một hơi, trèo lên chiếc giường gỗ liễu nhỏ thuộc về con búp bê.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chiếc giường này, mới là một trong những điểm mấu chốt của trận pháp.

Tôi dùng kim thép mài mòn những phù văn đen cực kỳ khó thấy được khắc ở vài chỗ trên đầu giường và cuối giường, từng chút một.

Khoảnh khắc phù văn bị phá hủy, tôi cảm thấy luồng âm khí xung quanh dường như yếu đi một chút.

Rồi, tôi mới dám đeo găng tay vào, lấy mấy mẩu xương nhỏ giấu trong ngăn bí mật dưới ván giường gỗ liễu ra ngoài.

Đây, e rằng mới chính là xương cốt thật của Sở Nghiên!

Tôi nhanh chóng thay chúng bằng đống xương giả đã chuẩn bị từ trước, đặt lại vào chỗ cũ.

Tiếp đó, tôi cũng dùng cách tương tự xử lý hai chiếc đèn sàn ở cuối giường.

Những ký hiệu màu đen đó, tôi cũng bắt chước vẽ lại giống y bản gốc.

Nhưng đều cố ý vẽ ngắt quãng, không thể tạo thành một bùa chú hoàn chỉnh.

Tôi bật tắt công tắc thử đi thử lại mấy lần, đảm bảo đèn vẫn sáng bình thường.

Xong xuôi, tôi nhét hết mọi thứ vào trong túi đen rồi giấu sau rèm cửa.

Làm xong hết những việc này, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lòng bàn tay trái đau rát như lửa đốt, tay phải cũng vì dùng sức quá độ mà đau đến tê dại, nửa ngày không duỗi thẳng ra được.

m khí trong căn phòng này thật sự quá nặng.

Nếu không nhờ có cây kim thép đặc chế do đại sư chùa đưa, tôi căn bản không thể phá hủy mấy phù văn điểm nút quan trọng của trận pháp.

Tôi ngước lên, nhìn chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên trần nhà, ánh mắt phức tạp.

Nơi đó, giấu hộp sọ quan trọng nhất của Sở Nghiên, là hạt nhân của toàn bộ trận pháp.

Chỉ còn lại thứ cuối cùng…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com