“Ngươi trốn khỏi lãnh cung, hậu quả sẽ thế nào, chẳng lẽ không có đầu óc để nghĩ sao?”
Muội muội chưa từng thấy ta gằn giọng nặng lời như vậy, ngẩn người một thoáng, vừa chạm phải ánh mắt chán ghét đến cực điểm của ta, đã bất giác lui về sau một bước.
Hoan tần cũng sững lại một khắc, sau đó chau mày, bất mãn lên tiếng:
“Ngọc Trúc, ngươi thật lớn gan. Không còn chút tình nghĩa tỷ muội nào nữa sao?”
“Ra ngoài quỳ cho ta! Hảo hảo suy ngẫm lại!”
Muội muội hừ lạnh một tiếng, như trút được giận mà châm chọc:
“Tỷ tỷ còn không mau đi?”
Có lẽ ta nên tiếp tục nhẫn nhịn, ngoan ngoãn ra ngoài quỳ gối.
Nhưng đối diện với vẻ đắc ý của nàng ta, ta đứng thẳng người, không nhúc nhích lấy nửa phần.
Ta nói:
“Quý phi nương nương có dặn, muốn ăn bảy sắc bánh sữa, nô tỳ không dám chậm trễ.”
“Cái gì?” Hoan tần nhíu mày.
Ta lặp lại lần nữa.
Hoan tần như bị chọc tức đến cực điểm, giơ tay chỉ thẳng vào ta:
“Tốt! Tốt lắm Ngọc Trúc! Cánh cứng rồi phải không!”
“Bổn cung thật hối hận đã mang ngươi trở lại, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Ta viện cớ Quý phi để thoát một trận phạt, nhưng ta biết rõ, Hoan tần sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Không muốn ngồi yên chờ chết, ta liền kể lại mọi chuyện với bà vú.
Ta biết ta có thể lặng lẽ lợi dụng lòng tốt của bà, nhưng ta cũng biết rằng — thành thật mới là cách an toàn và sáng suốt nhất.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, bà chỉ lặng lẽ nhìn ta hồi lâu, rồi thở dài nói:
“Được rồi, để ta nghĩ cách giúp ngươi.”
6
Hôm ấy, bên chính điện có người đến.
“Sắp đến cuối năm rồi, Quý phi nương nương lệnh kiểm kê kho tàng, nghe nói Ngọc Trúc cô nương tinh thông sổ sách, hay là đến chính điện giúp đỡ?”
“Được Quý phi ưu ái, bổn tần vô cùng cảm kích, chỉ là Ngọc Trúc... cô ta vốn là người của Thu Tịch các, là tâm phúc của Nguyễn phi năm xưa, bổn tần thật sự không tiện làm chủ.”
Thấy gương mặt cung nữ chính điện biến sắc, Hoan tần liền cười khan:
“Hay là… trước cứ thỉnh chỉ ý của Bệ hạ?”
“Không cần đâu, nô tỳ cáo lui.”
Không ai ngờ Hoan tần lại dám từ chối Quý phi.
Ngay cả bản thân nàng cũng hoang mang, vỗ n.g.ự.c tự trấn an: