Đến tuổi cập kê, ta được mời tham dự hội thưởng hoa của Hoàng hậu.
Các quý nữ đều nói Hoàng hậu lớn tuổi, quan tâm gì đến chuyện rượu chè, mục đích chính là muốn chọn phi cho Thái tử.
Cô bạn thân giả tạo của ta là Cố nhị cô nương cười tủm tỉm đẩy ta đến một góc khuất trong Ngự Hoa Viên, nói: "Tỷ tỷ, hoa ở đây mới đẹp."
Ta nhìn những tán lá xanh um tùm: "?"
Muội chắc chứ?
Nàng ta ấn ta ngồi xuống trong đình, lại sai nha hoàn bưng trà hoa, bánh hoa đến đình, còn phái người quạt cho ta.
Nàng ta thật chu đáo, ai mà từ chối được chứ?
Ta ngưỡng mộ: "Muội thật sự là muội muội duy nhất của ta."
8.
Tầm nhìn ở đây rất tốt, có thể nhìn thấy Cố nhị bên cạnh hoa mẫu đơn giữ nguyên tư thế mỉm cười, cười đến mức mặt cứng đờ.
Có thể nhìn thấy vài vị tỷ muội không quen biết đang nhảy múa, đu đưa trên xích đu.
Ta vừa ăn vừa xem những hành động khó hiểu của các nàng, cho đến khi một bàn tay thon dài đưa ra, lấy đi một miếng bánh hoa.
Ta: "?"
Vị Thái tử cao thủ chơi trốn tìm đang đứng sau lưng ta, cắn một miếng bánh hoa, khẽ cau mày: "Quá ngọt."
Hình như người này bị cái gì đó, gọi là tự luyến.
Ta không nói gì, cũng không đứng dậy hành lễ, vì cảm thấy quá ngại ngùng.
Ngài ấy rất tự nhiên hỏi ta: "Đang làm gì vậy?"
Ta đáp: "Thưởng hoa."
Ngài ấy nhìn một bụi cây xanh um tùm, không khỏi tán thưởng: "Hoa đẹp."
Ta bắt đầu nghi ngờ đây có phải là trò đùa mới của Hoàng đế không, kiểu chỉ người không xinh đẹp mới nhìn thấy được.
Ta chỉ nói: "Ừm... Điện hạ nói rất đúng."
Ngài ấy tự nói: "Nàng chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành?"
Lần trước gặp còn nhận ra mà.
Tốt thật, quả nhiên ngài ấy tỉnh rượu liền mất trí nhớ.
Ta cười gượng nói: "Phải."
Dường như cuối cùng ngài ấy cũng tìm được một câu có thể nói: "Đẹp thì đẹp thật, nhưng vô hồn."
Cảm ơn, nhưng không nói chuyện được nữa rồi.
9.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không lâu sau, Thái tử bị đám mỹ nhân kia phát hiện.
Cố nhị xách váy lên, chạy một mạch, hoạt bát lại đáng yêu.
Nàng ta dừng lại trước mặt ta, cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ sao lại ở đây?"
Ánh mắt lướt qua Thái tử, trong mắt nàng ta lập tức hiện lên vài phần kinh diễm, vài phần e thẹn, rụt rè hành lễ với ngài ấy.
Hay lắm, ai nhìn mà chẳng mê mẩn.
Thái tử cười với nàng ta, nhưng trong mắt lại không gợn sóng.
Tiếp theo, mỹ nhân bắt bướm cầm quạt chạy vào đình, mỹ nhân đu xích đu suýt chút nữa bay thẳng đến đây.
Một mỹ nhân vừa đi vừa ngâm thơ, đối diện với một bụi cây xanh ngâm nga về hoa mẫu đơn.
Trong chốc lát, tiểu đình hẻo lánh này chật kín người.
Ta nghĩ có lẽ cũng không còn việc gì của ta nữa, nhân lúc hỗn loạn xách váy bỏ chạy.
10.
Vài ngày sau tiệc thưởng hoa, người được chọn làm Thái tử phi đã được công bố.
Ta bị loại.
Ta không bất ngờ lắm, nhưng huynh trưởng lại đi vòng quanh ta mấy vòng, nói: "Không phải chứ không phải chứ, với nhan sắc này mà cũng ế, chẳng lẽ muội đã để lộ chuyện mình ngốc rồi sao?"
Ta lựa chọn dùng quạt che mặt huynh ấy.
Huynh ấy vừa né vừa cười: "Ế thì ế thôi, Cơ phủ vẫn nuôi nổi muội, nếu muội ăn ít đi một chút."
Ta: "..."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Sau này ta mới biết, với gia thế và dung mạo như ta mà không được chọn, là vì Hoàng hậu cảm thấy ta trông không giống người đứng đắn.
Những tiểu thư khuê các khác đều thể hiện chữ "đoan trang" từ đầu đến chân.
Còn tướng mạo của ta chỉ có hai chữ: họa thủy.
11.
Tháng thứ ba sau khi Thái tử đăng cơ, hạ chỉ sắc phong ta làm Quý phi.
Lúc đó ta đã mười bảy tuổi.
Huynh trưởng đã chuẩn bị tinh thần nuôi ta cả đời, kết quả cái áo bông hở gió đột nhiên có người muốn nhận.
Hơn nữa còn là vị trí cao nhất hậu cung.
Tin tức truyền ra, người đến chúc mừng suýt nữa đạp đổ cửa Cơ phủ.