Hoàng Đế, Xin Đừng Bám Riết Lấy Ta

Chương 12



Ngoại truyện - Góc nhìn nam chính



01



Nàng là kẻ giả mạo, trẫm nhìn một cái là biết ngay.



Trẫm hỏi Cố Thái phó: “Tại sao Tể tướng sao lại đưa nàng ta đến, chẳng lẽ không sợ bị vạch trần?”



“Không nỡ xa hòn ngọc quý trên tay, đại khái là thương con gái ruột thịt thôi.” Cố Thái phó nói như vậy.



“Thương con?” Trẫm cười: “Vậy chẳng lẽ nàng ta không phải con gái sao?”



Cố Thái phó không nói gì nữa.



Trẫm biết, nàng và trẫm giống nhau, đều là người bị bỏ rơi ngay từ đầu.



Cũng được, cứ giữ nàng lại, trẫm muốn xem xem bọn họ có thể giở trò gì.



Cuộc sống trong cung nhàm chán, giữ nàng lại cho vui.



Nàng là kẻ nói dối, nói dối không chớp mắt.



Nhưng nàng càng như vậy, trẫm càng muốn vạch trần nàng.



Chữ viết không thể làm giả, năm xưa đích nữ Bùi gia từng viết tranh mừng thọ trăm tuổi cho phụ hoàng, hiện giờ vẫn còn cất giữ trong kho. Nếu nàng viết không ra, trẫm muốn xem xem nàng sẽ làm thế nào.



“Trẫm nghe nói mẫu hậu viết chữ rất đẹp, ngay cả Bùi Tể tưởng cũng từng khen ngợi mẫu hậu, nét chữ bay bổng như mây khói. Nhi thần muốn thỉnh giáo mẫu hậu một chút.”



Ai ngờ, nàng ta giơ bàn tay phải yếu ớt lên, nước mắt lưng tròng, nhìn trẫm, chỉ nói một câu: “Ai gia khi chưa xuất giá, ở nhà bị ngã gãy tay phải, ngự y nói e là không thể cầm bút nữa.”



Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, bàn tay giỏi vẽ viết nói gãy là gãy ư? Nếu thật sự như vậy, vậy thì thị nữ bên cạnh để làm gì!



Trẫm hỏi ngự y họ Hứa, tay Thái hậu bị thương như thế nào?



Ngự y họ Hứa do dự một lúc rồi nói: “Tay Thái hậu nương nương này, không giống bị ngã, mà giống như bị vật nặng đánh vào.”



Trẫm giật mình, vì nói dối, mà có thể phế bỏ tay phải?



Ai làm nàng bị thương?



Là tự nàng hay là…



Trông nàng có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng sự thật dường như không phải vậy.



Xem ra, trẫm không thể tiếp tục để mặc nàng ở bên cạnh mình nữa.



02



Tết Nguyên Tiêu.



Tướng phản loạn nổi dậy, cấm quân của trẫm vậy mà không hề hay biết, trong quân có nội gián!



Trẫm cố gắng giữ bình tĩnh, cùng thị vệ rút lui.



Lửa cháy ngút trời.



Giữa đám người hỗn loạn, trẫm thấy nàng chạy về phía trẫm, vẻ mặt lo lắng.



“Đi, ta đưa ngươi đi.”



Nàng nắm tay trẫm, lòng bàn tay ấm áp. Dù thân thể vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.



Trẫm vốn định hất tay ra, nhưng lại ma xui quỷ khiến nắm chặt hơn.



Cũng được, tin nàng một lần.



Chỉ là trên đời này dám để trẫm chui lỗ chó, trốn trong xe rác, e rằng chỉ có mình nàng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cũng chỉ có nàng, lúc chạy trốn còn không quên mang theo đồ ăn.



“Ăn không?”



Nàng chia một nửa cái bánh bị ép dẹp dúm, bọc trong vải dầu cho trẫm.



Trẫm nhìn nàng với vẻ mặt chán ghét, ai thèm ăn thứ này chứ.



“Ục ục…” Bụng lại không tự chủ kêu lên.



Bữa tối trẫm chưa ăn miếng nào, đương nhiên là đói rồi.



“Cầu xin hoàng thượng, ăn đi.” Nàng cười khẽ nhìn trẫm, đưa tay xoa đầu trẫm, như dỗ dành trẻ con.



Trẫm không phải trẻ con, trẫm là thiên tử.



Quỷ tha ma bắt, trẫm vậy mà không né tránh, để mặc nàng xoa đầu trẫm.



Tâm thần trẫm đột nhiên d.a.o động.



“Nếu trẫm có thể bình an ra ngoài, sau này nhất định sẽ bảo vệ nàng.”



Trẫm lặng lẽ nhìn nàng.



Nàng chỉ cười, không coi là chuyện gì to tát.



03



Cố Thái phó mất rồi, người duy nhất trong triều thật lòng đối xử tốt với trẫm.



Toàn bộ văn võ bá quan đều là lũ giả dối.



Trẫm đau lòng, không chịu lên triều.



Nàng bưng thuốc bổ đến thăm trẫm.



“Cút! Cút! Cút!!! Con gái của gian thần, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi!”



Trẫm muốn gặp nàng, nhưng vừa nhìn thấy nàng là lại nghĩ đến phụ thân nàng, vừa nghĩ đến phụ thân nàng, trẫm lại thấy phiền lòng.



Trẫm ném ngọc bội về phía nàng, muốn dọa nàng rời đi, nàng không kịp tránh, bị đập trúng.



Nàng cũng không tức giận, mặt đầy m.á.u nói với trẫm những lời lẽ chính nghĩa, sau đó giả vờ thản nhiên rời đi.



Nàng nói đúng, nếu trẫm không tàn nhẫn, rất nhanh sẽ bị trừ khử.



Trẫm nhìn vết m.á.u trên mặt đất, không khỏi hối hận.



Chảy nhiều m.á.u như vậy, xem ra nàng bị thương không nhẹ.



Trẫm không nên trút giận lên nàng, không nên trút giận lên một nữ nhân tay trói gà không chặt.



Trẫm do dự muốn đi tìm nàng, trong lòng nghĩ vô số lần nên mở lời như thế nào.



Nàng lại chủ động đến tìm trẫm trước, còn xuống bếp làm bánh hoa quế.



“Đích nữ Bùi gia giỏi nấu nướng? Trẫm chưa từng nghe nói.” Ta cầm miếng bánh, cố ý nhắc nhở nàng, đã dùng thân phận của người khác, thì phải cẩn thận lời nói và hành động.



Nàng cười gượng, thăm dò nói một câu: “Coi như là vậy đi, đây chẳng phải là kỹ năng cần thiết của tiểu thư khuê các sao?”



Trẫm nhếch mép, tiểu thư khuê các nhà nào giỏi nấu nướng?



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Bánh hoa quế thơm mềm ngọt ngào, chỉ là trẫm không thích ăn đồ ngọt.



Trẫm đặt bánh lại vào đĩa. 

“Ngoại trừ trẫm, không được làm cho người ngoài.”



Trẫm nhìn nàng, mang theo chút ý tứ đe dọa, còn có chút bực bội, nàng trông như thể đối xử tốt với ai cũng vậy, không biết đã cho bao nhiêu người nếm thử món bánh này rồi.