"Thụy Vương phi, sau này không có triệu gọi thì không được vào cung." Trẫm lạnh lùng nhìn nàng ta.
Đúng là có vài phần giống Khanh Khanh, nhưng kém xa Khanh Khanh của trẫm.
Đây là lần đầu tiên trẫm thấy Khanh Khanh nổi giận lớn như vậy, ngay cả giả vờ cũng không muốn.
Đánh đổ hết toàn bộ đồ trang sức bằng lông chim công xuống đất.
"Ta không muốn nhìn thấy những thứ này, đem hết đi! Đem đi!"
"Nàng làm sao vậy?"
Trẫm không hiểu, tiến lên muốn đỡ nàng dậy, lại thấy nàng nước mắt đầm đìa, lao vào lòng trẫm.
"Tiêu Tĩnh An, ngươi bảo bọn họ đem những thứ này đi, ta không muốn nhìn thấy đồ trang sức bằng lông chim công nữa!"
Nàng vùi mặt vào lòng trẫm khóc nức nở.
Nhưng rất nhanh, nàng lại lấy lại bình tĩnh, quay lưng đi, lặng lẽ lau nước mắt.
Ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn trẫm: "Ai gia chỉ cảm thấy, mệnh phụ trong triều, phần lớn đều bắt chước trang phục của cung đình, mà dân gian lại thích bắt chước trang phục của phụ nữ quý tộc."
"Nếu ai ai cũng bắt chước mặc những bộ quần áo xa hoa này, thì sẽ dẫn đến một kết quả: chim công bị săn bắt hàng loạt, giá lông chim công sẽ nhanh chóng tăng cao."
"Ai gia thân là Thái hậu, mẫu nghi thiên hạ, nên làm gương cho thiên hạ. Cơn gió xa xỉ này, ai gia không thể mở đầu."
Nhìn xem, nàng lại đang giải thích một cách nghiêm túc.
"Được, trẫm đồng ý với nàng."
Trẫm an ủi vuốt ve tóc nàng, dịu dàng nói: "Toàn quốc cấm săn bắt chim công, nếu có vi phạm, sẽ xử lý theo luật pháp."
08
Khanh Khanh của trẫm rất giỏi bắt chước nét chữ của Bùi tể tưởng, trẫm biết điều đó.
Từ năm đó nàng nói tay phải không thể cầm bút nữa, nàng thường đến Ngự thư phòng cùng trẫm luyện chữ.
Trẫm nhớ khi nàng nhìn trẫm viết chữ bằng tay trái, trong mắt nàng lóe lên vẻ vui mừng: "Thì ra thật sự có người có thể viết chữ bằng tay trái ư?"
Trẫm giả vờ bình tĩnh nói: "Đúng vậy, nếu chăm chỉ luyện tập, nàng cũng có thể."
Sau đó liền đưa cho nàng quyển sách luyện chữ thường dùng.
Nàng lại nói: "Ai gia quen dùng sách luyện chữ của Bùi tể tưởng hơn, Hoàng thượng có thể cho ai gia một bản tấu chương vô dụng mà Bùi tể tưởng trình lên không?"
Khanh Khanh cứ thế luyện chữ suốt mười ba năm.
Cũng chính nhờ nét chữ giống hệt Bùi tể tưởng của nàng, đã giúp trẫm một việc lớn.
Bùi tể tưởng bị tình nghi thông đồng với địch bán nước, bị giam chờ xét xử.
Trẫm lặng lẽ đứng ở phía bên kia phòng giam, lén nghe nàng nói chuyện với Bùi tể tưởng.
"Phụ thân à, người đối với con cũng chỉ có ân sinh thành nực cười, không có ân dưỡng dục, dựa vào đâu mà cho rằng con sẽ nghe lời người?"
"Người có thể dùng Lâm Gia Trang uy h.i.ế.p con, Tiểu Hoàng đế cũng có thể."
"Con nguyện ý bị Tiêu Tĩnh An nắm trong tay, là vì con thích hắn, nhưng người thì không."
Thế mà nàng lại nói thích trẫm.
Trẫm không khỏi mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Thanh Hòa, trẫm cũng yêu nàng.
Ban đầu trẫm cũng không phải đến để nghe lén, chỉ là, Khanh Khanh của trẫm có chuyện giấu trẫm.
Trẫm nghe nàng kể cho Bùi tể tưởng nghe những gì đã trải qua trong những năm qua, là những chuyện trẫm chưa từng nghe nói đến.
Không ngờ nàng đã chịu nhiều khổ cực đến vậy.
Giá như trẫm có thể gặp nàng sớm hơn thì tốt biết mấy.
Lồng n.g.ự.c trẫm như bị d.a.o cùn cứa từng nhát một, cảm giác đau đớn lan ra khắp tứ chi bách hài.
Người ta nói g.i.ế.c phụ thân sẽ bị trời phạt.
Nàng không thể ra tay.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Trẫm có thể.
Giả mạo Bùi tể tưởng thành sợ tội tự sát cũng không khó.
Chỉ là đám quan viên lắm mồm lắm miệng, khiến trẫm phiền lòng không thôi.
Những tên văn thần này, mắng người không thốt ra một lời tục tĩu nào, nhưng lời nào cũng cay nghiệt.
Để nàng nghe thấy chỉ e thêm phiền não.
Trẫm hạ lệnh giam lỏng Thái hậu.
Nhưng đêm đêm lại quấn quýt si mê bên nàng.
"Tiêu Tĩnh An, thả ta đi."
Trẫm bịt tai không nghe nàng nói, nào là xuất cung tìm người gả đi, nào là nhận nuôi một đứa con.
Chỉ cần trẫm còn sống, Lâm Thanh Hòa, nàng đừng hòng nghĩ đến.
Trẫm muốn nàng đường đường chính chính làm Lâm Thanh Hòa.
Chỉ là thời cơ chưa đến.
Trẫm chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình có thể sẽ mất nàng.
Khi thích khách lao lên, nàng đã lao đến đỡ cho trẫm.
Máu chảy lênh láng khắp mặt đất, nàng mặt mày tái nhợt, yếu ớt ngã vào lòng trẫm.
Tay trẫm run rẩy khi ôm nàng, cảm giác tuyệt vọng ập đến như sóng thần.
Lâm Thanh Hòa, nàng không được chết, trẫm sẽ không để nàng chết!
May mắn là kiếm không có độc, chỉ là nàng nằm liệt giường suốt mấy tháng trời, đến cả hôn lễ của chúng ta cũng phải hoãn lại.
09
Trẫm và Hoàng hậu nhiều năm không có con, tấu chương của các đại thần yêu cầu trẫm tuyển tú chất chồng như núi.
Trẫm biết giang sơn nhà họ Tiêu cần một người kế vị xứng đáng.
Lời bàn tán của quần thần luôn có thể truyền đến hậu cung.
Khanh Khanh vì thế mà buồn phiền không thôi.
Nàng u oán nhìn trẫm: "Tiêu Tĩnh An, có phải chàng không được không."
"Khanh Khanh, trẫm được hay không, chẳng phải nàng rõ nhất sao." Trẫm bất đắc dĩ cười, muốn nói với nàng chúng ta nhận nuôi một đứa con là được rồi, nhưng luôn bị nàng cắt ngang.