7.
[Nửa đêm]
Ta lờ mờ mở mắt. Trước giường, có một bóng đen lặng lẽ đứng đó.
Bản năng mách bảo, ta lập tức tung chân đá thẳng tới!
Người kia nghiêng người né tránh, sau đó lại tiến sát tới.
Giọng nói khàn khàn, mang theo sự kìm nén rõ rệt...
“Tô Vân Thường, Vân Thường… Nếu nàng vẫn không nhớ ra, trẫm thật sự sẽ đau lòng đó.”
Khi nhìn rõ bóng đen trước giường là Lý Cảnh Du, ta lập tức bật dậy xuống giường.
“Hoàng… Hoàng thượng…”
“Hoàng hậu không cần đa lễ.”
Bàn tay ấm áp, rắn rỏi của hắn đỡ lấy ta, dìu ta cùng ngồi xuống giường.
Thị nữ thắp sáng đèn, sau đó lặng lẽ lui ra.
Ánh nến lờ mờ lay động, khuôn mặt người bên cạnh chìm trong ánh sáng vàng nhạt, đôi mắt sâu thẳm không còn mang theo áp lực nặng nề như buổi đầu gặp mặt.
“Vừa rồi bệ hạ nói… ‘không nhớ ra’ là có ý gì?”
Ta mơ hồ nhớ mình vừa nghe được gì đó lúc nửa mê nửa tỉnh.
“Trẫm nhớ phụ thân hoàng hậu là Tô tướng quân?”
“Đúng vậy.”
Thiên Thanh
Đầu óc còn mơ hồ lập tức trở nên tỉnh táo.
Ta vẫn luôn cho rằng, giống như mẫu thân đã nói, vì phụ thân ta trấn giữ Bắc cương hơn hai mươi năm, kết thù sâu nặng với người Bắc Lương.
Lý Cảnh Du dùng ba tòa thành cùng mười mấy vạn dân chúng Bắc cương uy hiếp, buộc muội muội ta phải hòa thân - chính là để trả thù Tô gia và Đại Chu.
Nhưng…
Ta đã ở Bắc Lương hai ngày, đám người nơi này không hề có vẻ thù địch, thậm chí còn tổ chức lễ nghĩa kính trọng ta - như thể ta thật sự là hoàng hậu của họ, chứ chẳng phải công chúa dị quốc bị ép gả tới.
Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Nam tử chỉ đôi mươi tuổi này, vì mẫu thân là người Đại Chu mà từng bị tiên hoàng ghẻ lạnh nhất.
Cuối cùng lại là hắn - tay nhuộm m.á.u hoàng thất, g.i.ế.c tiên hoàng và huynh đệ đoạt vị.
Chỉ có tam hoàng tử Bắc Lương vì loạn lạc mà trốn thoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Cảnh Du lên ngôi khi mới vừa đến tuổi trưởng thành. Người như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ lương thiện. Chuyện hòa thân, e rằng cũng không đơn giản là vì “báo thù”.
“Hoàng hậu từng đến Bắc cương sao?”
Ta suýt nữa không kịp phản ứng, vội gật đầu: “Từng đến.”
Một bàn tay nâng lấy cằm ta, buộc ta phải ngẩng mặt nhìn hắn.
“Hoàng hậu, không cần xấu hổ, nhìn trẫm đi.”
Ta bị ép ngẩng lên, ánh mắt giao nhau trong khoảng khắc. Đầu ngón tay hắn, có vết chai mỏng, nhẹ nhàng vuốt nơi cằm ta.
Toàn thân ta chấn động - như có luồng điện lướt qua, khiến sống lưng lạnh buốt, da thịt tê rần.
“Nàng có cảm thấy trẫm… hơi quen không?” Đôi mắt đen sâu như biển kia mang theo sự phấn khích, xen lẫn mong chờ.
Ta cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lòng lại rối như tơ vò.
Năm năm trước, vào dịp đầu xuân, phụ thân về kinh bẩm báo. Trước đêm khởi hành quay lại Bắc cương, muội muội Vân Thường khóc lóc đòi theo.
Cha mẹ không có con trai, hai con gái được cưng chiều đến tận trời.
Thấy muội khóc không dứt, phụ thân đau lòng, sáng sớm hôm sau liền vào cung cầu xin cho hai chị em ta theo cùng, đến vùng đất mà ông đã gìn giữ suốt hai mươi năm.
Đúng lúc ấy, phụ thân vừa đại thắng Bắc Lương ở biên ải, khiến hoàng thượng vui mừng. Hoàng thượng liền phất tay cho phép.
Thế là cả nhà ta đến thành An Bình - nơi tận cùng phương Bắc của Đại Chu.
Nhưng vì thân thể muội muội yếu ớt, gặp khí trời Bắc cương lạnh giá liền phát bệnh.
Chưa đến doanh trại biên cương, muội ấy đã sốt cao không ngừng trên xe ngựa.
Chứng phong hàn ấy kéo dài nửa tháng không thuyên giảm, cho đến khi ba mẹ con trở về kinh, Vân Thường vẫn chỉ quanh quẩn vài vòng trong phủ của phụ thân ở Bắc cương, chưa từng bước chân ra ngoài.
Cho nên, Vân Thường tuyệt đối chưa từng gặp Lý Cảnh Du.
Ta nhanh chóng đưa ra kết luận, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Khởi bẩm bệ hạ, thần thiếp chưa từng gặp.”
Ánh sáng trong mắt Lý Cảnh Du vụt tắt. Lông mày hắn nhíu lại:
“Hoàng hậu thử nhìn kỹ lại một chút.”
Ta nghe lời ngẩng đầu, nhìn kỹ hắn một lần nữa. Nhưng ta biết chắc, muội muội không hề gặp hắn.
Không rõ hắn rốt cuộc đang toan tính điều gì, nhưng ta vẫn lắc đầu.
“Khởi bẩm bệ hạ, năm năm trước thần thiếp có bệnh nặng một trận, mê man sốt cao triền miên, có lẽ… đã quên mất một số chuyện.”
Lý Cảnh Du nghe xong, ánh mắt khẽ động, tựa hồ nhớ tới điều gì đó. Hắn vươn tay ôm ta vào lòng, nhẹ giọng:
“Không sao. Quên rồi thì thôi.”