Ngoại truyện Trình Cảnh Di
Editor: Dứa
Mùa đông năm Cảnh Hoà thứ hai mươi mốt.
Vào đúng dịp Tết, thành Trường An đổ tuyến lớn, khắp nơi chìm trong một màu trắng xóa.
Cảnh Hoà đế đã ngoài ba mươi, diện mạo vẫn tuấn tú như xưa, nhưng vẻ lạnh lùng cứng rắn đã biến mất từ lâu. Năm tháng trôi qua, khiến hắn tăng thêm vài phần hấp dẫn hàm súc.
Người hầu hạ bên cạnh cẩn thận chạm vào chén trà nhỏ, nhẹ nhàng đặt trong tầm tay hắn. Khi đứng sang một bên, cậu ta có vẻ do dự.
Trình Cảnh Di cúi đầu, thản nhiên liếc nhìn cậu ta, không mặn không nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Thấy cuối cùng Trình Cảnh Di cũng chú ý tới mình, Tào Đức thở phào nhẹ nhõm, khẽ trả lời: “Hôm nay vị ở Thọ An Cung kia sai người tới đây nữa, nói muốn gặp mặt Bệ hạ.”
Mấy năm gần đây Tào Thiện Lai ngày càng lớn tuổi, cứ lo lắng sợ hãi trong cung mãi, sức khỏe y giảm sút. Trình Cảnh Di ban ân, cho y rời cung an hưởng tuổi già. Vì thế người hầu hạ bên cạnh trở thành Tào Đức.
Tào Đức không so được với Tào Thiện Lai đã đi theo hắn bao năm, nhiều chuyện cậu ta vẫn chưa thể thuận buồm xuôi gió, khiến cậu ta cũng rầu rĩ đủ kiểu mới có thể nói.
Trình Cảnh Di bình thản nhìn cậu ta.
Tào Đức lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta biết Trình Cảnh Di đang tức giận.
Vị sống ở Thọ An Cung kia có quá khứ đáng xấu hổ, mặc dù chuyện Kính Quốc công tạo phản bốn năm trước bị cấm bàn tán, nhưng Tào Đức vẫn biết rõ nội tình.
Tống Thái hậu… mưu đồ dùng tính mạng của Hoàng tử nhỏ để cứu một đứa con khác của bà ta.
Trình Cảnh Di nể tình mẹ con, xong việc chỉ cấm túc Tống Thái hậu trong Thọ An Cung, không có chỉ thị thì không được ra ngoài. Nhiều năm trôi qua, đầu óc của Tống Thái hậu lẩn thẩn, bà ta xuất hiện triệu chứng của bệnh điên khùng, khi tốt khi xấu, lúc tỉnh táo luôn sai người tới mời Trình Cảnh Di, nói muốn gặp hắn.
Nhưng Trình Cảnh Di chưa từng đến đó dù chỉ một lần.
Sáng hôm nay, sau khi thức dậy, Hoàng hậu nương nương đã mang giày vớ tự tay nàng làm cho Trình Cảnh Di, khiến Trình Cảnh Di vui vẻ vô cùng. Tào Đức thấy thế nên mới dám nhắc lại.
Nghe người của Thái Y Viện bảo, Tống Thái hậu sắp không xong rồi, chỉ sợ không chống đỡ được mấy ngày…
Tào Đức cho rằng, nói không chừng đây chính là lần gặp mặt cuối cùng. Nếu cậu ta không thông báo, đến lúc đó chẳng phải sẽ là lỗi của cậu ta sao?
Huyết thống tình thân, dù sao cũng là mẹ ruột hạ sinh và nuôi dưỡng hắn. Trong thời khắc gần đất xa trời, có chuyện gì mà không buông bỏ được?
Tào Đức nơm nớp lo sợ: “Nô tài đã biết, nô tài sẽ đuổi người của Thọ An Cung về.”
Nói xong, cậu ta cúi người lui ra ngoài.
Đúng lúc này, cậu ta quay đầu nhìn, thấy nữ tử đang lẳng lặng đứng phía sau.
Nữ tử chỉ mới đôi mươi, dung mạo tuyệt đẹp, khí chất trên người lại khiến người ta chùn bước, không khỏi cảm thấy kính sợ. Trông nàng tao nhã rực rỡ như ánh dương.
Tào Đức sửng sốt, đang định hành lễ vấn an thì nàng đã ngăn cản, Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho cậu ta rời khỏi.
Tào Đức không hề do dự, xoay người đi thẳng.
Đổi thành người khác, có lẽ cậu ta sẽ khuyên nhủ vài câu, để họ đừng vào tìm xui xẻo. Bệ hạ đang tức giận!
Nhưng nếu là Hoàng hậu Triệu Quy Nhạn, cậu ta lại chẳng hề lo lắng.
Bất luận nói Trình Cảnh Di là hòn đá hay cục sắt, một khi đứng trước mặt Triệu Quy Nhạn, hắn cũng có thể mềm mỏng, chỉ sợ làm nàng sợ hãi.
Tào Đức không khỏi nhớ tới câu nói cha nuôi của mình thường xuyên treo bên miệng, nam tử càng lớn tuổi sẽ càng thương thê tử.
Câu này có phần bất kính, Tào Đức thầm ho khan, không nghĩ nhiều nữa, đứng im chờ ngoài điện.
Triệu Quy Nhạn chậm rãi bước vào, thấy Trình Cảnh Di đang ngồi nghiêm chỉnh, cầm một quyển tấu chương lẳng lặng đọc.
Nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, ánh mắt hắn trống rỗng, rõ ràng hắn đang thẫn thờ.
Ánh mắt Triệu Quy Nhạn lóe lên, nàng mím môi rồi nở nụ cười, khẽ gọi: “Bệ hạ.”
Người ngồi trước bàn nhìn qua, thấy Triệu Quy Nhạn, hắn vô thức mỉm cười.
Làn váy của Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng di chuyển, nàng từ từ đến phía sau Trình Cảnh Di, hắn tự nhiên kéo tay nàng, cười hỏi: “Sao nàng tới đây?”
Hắn chạm vào lòng bàn tay nàng, cảm nhận được hơi ấm, hắn thoáng thả lỏng.
Sức khỏe Triệu Quy Nhạn không tốt, có lẽ do nàng quỳ mấy ngày đêm dưới trời tuyết vài năm trước, đã để lại một số di chứng. Mỗi khi vào đông, tay chân nàng luôn lạnh lẽo, hôm nay tuyết rơi, bình thường nàng sẽ trốn trong cung, không muốn ra cửa, thế nên hắn mới hỏi vậy.
Triệu Quy Nhạn cụp mắt, nàng cũng biết chuyện Tống Thái hậu, e rằng thời gian không còn nhiều…
Nếu nói nàng không hận bà ta thì sai hoàn toàn.
Trước có mối thù giết Triệu Thanh Loan, sau có mối thù cướp con làm thuốc, giống hệt một cái gai chôn sâu trong lòng nàng. Dù nhân hậu cỡ nào, nàng cũng không thể bỏ qua hiềm khích trước kia.
Để mặc Tống Thái hậu bị giam cầm ở Thọ An Cung đã là sự khoan dung lớn nhất của nàng.
Nhưng nàng biết rõ, Tống Thái hậu… vẫn là mẹ ruột của Trình Cảnh Di, so với nàng, Trình Cảnh Di mới là người đau khổ nhất.
Triệu Quy Nhạn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn, suy nghĩ một lát, nàng nhỏ giọng nói: “Ta nghe hết mấy câu ban nãy rồi.”
Trình Cảnh Di ngẩn người, nhoẻn miệng cười: “Học nghe lén từ khi nào vậy?”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt: “Học theo Bệ hạ đấy!”
Sau khi nàng sinh Trình Chi Ngộ, Trình Cảnh Di bắt đầu có thói quen nghe lén. Không biết vì sao mỗi lần tới Phượng Nghi Cung, hắn không bao giờ cho người thông báo, chỉ lẳng lặng đứng trong góc, ngắm nhìn mẹ con họ cười đùa vui vẻ.
Trình Chi Ngộ là kết tinh tình yêu của cả hai, Thái tử duy nhất, hiện giờ đã năm tuổi. Nhóc trắng trẻo đáng yêu tựa tiểu tiên đồng trên trời, miệng cũng rất ngọt ngào, thường xuyên gọi phụ hoàng mẫu hậu giòn tan, Trình Cảnh Di thương nhóc lắm.
Ánh mắt Trình Cảnh Di nhất thời đờ đẫn, nỗi buồn thoáng qua, nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn phát hiện.
Mỗi lần thấy Trình Cảnh Di đứng nhìn họ từ trong góc, nàng luôn xót xa.
Nàng biết Trình Cảnh Di có vết thương lòng, nhưng hắn chưa bao giờ giãi bày. Nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, nàng đang chờ hắn chủ động nói cho nàng.
Đôi mắt trong veo của Triệu Quy Nhạn cong cong, nàng nói: “Hôm nay không biết Chi Ngộ chạy đi đâu chơi nữa rồi, các cung nữ không tìm thấy nhóc.”
Trình Cảnh Di mỉm cười: “Con còn nhỏ, đang tuổi ham chơi. Nàng kìm kẹp nhóc quá, sẽ khiến nhóc càng chống đối nàng hơn. Chi bằng cứ để nhóc chơi đủ, chơi mệt rồi nói không chừng sẽ sẵn sàng làm nũng với nàng đấy.”
Triệu Quy Nhạn nhìn ánh mắt đầy dung túng của hắn, tỏ vẻ hờn dỗi: “Mọi người thường nói mẹ hiền chiều hư con, ta thấy Bệ hạ mới là cha hiền hại con hư!”
Triệu Quy Nhạn không khỏi có phần lo lắng, Trình Chi Ngộ là đứa con duy nhất của họ, hơn nữa còn là Thái tử, trách nhiệm trên vai nhóc vô cùng nặng nề.
Thi thoảng Triệu Quy Nhạn còn nghi ngờ, với cách đối xử thế này của Trình Cảnh Di, có phải hắn không thích Trình Chi Ngộ không. Suy cho cùng, phụ mẫu luôn hy vọng con mình sẽ thành tài, quả thực nàng chưa từng thấy vị phụ thân nào lại dễ tính với con trai mình đến vậy.
Trình Cảnh Di thấy nàng chau mày, ánh mắt hơi lơ đãng. Hắn ngẫm nghĩ một lát, bèn kéo nàng ngồi lên đùi mình.
Triệu Quy Nhạn mất tự nhiên giãy giụa, nhưng bàn tay to lớn của Trình Cảnh Di đã giữ chặt eo nàng. Hết cách, nàng đành phải ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn.
Phu thê hai người đã làm việc thân mật nhất trên đời, tiếp xúc như vậy thật ra cũng bình thường.
Thấy Hoàng hậu nhỏ của mình mím chặt đôi môi đỏ, không biết nàng đang nghĩ tới chuyện gì, Trình Cảnh Di chạm nhẹ vào chóp mũi nàng: “Đang nghĩ gì thế? Sao tự dưng nàng giận vậy?”
Triệu Quy Nhạn nghe lời nói cưng chiều của hắn, không thèm ngẩng đầu: “Nghĩ liệu có phải ngài muốn lập trữ quân khác không!”
Trình Cảnh Di bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chi Ngộ là đứa con duy nhất của ta, ngoại trừ nhóc, ta còn có thể tìm người thay thế ở đâu nữa?”
Triệu Quy Nhạn bĩu môi: “Dù sao ngài cũng là Bệ hạ, chỉ cần hạ bừa một thánh chỉ, vô số nữ tử sẵn sàng sinh con dưỡng cái cho ngài đấy.”
Câu này có phần vượt quá phép tắc.
Cổ tay Trình Cảnh Di khẽ dùng sức, hắn thấp giọng dỗ dành: “Ai nói gì bên tai nàng à? Ta sẽ lôi hết đám nô tài chó chỉ biết khua môi múa mép đó ra ngoài chém. Ta có nàng và Chi Ngộ là đủ rồi, những người khác ta chướng mắt.”
Nỗi phiền muộn trong lòng Triệu Quy Nhạn thoáng vơi đi phần nào, nàng nắm bàn tay bên hông mình, nghiêm túc hỏi: “Vậy vì sao ngài luôn thả cho Chi Ngộ chơi đùa? Nhóc là trữ quân, nhiều chuyện không thể theo ý nhóc, nên rèn luyện ngay từ nhỏ, tương lai mới không vất vả quá.”
Nụ cười trên mặt Trình Cảnh Di hơi cứng đờ, nhưng rồi hắn lo lắng Hoàng hậu nhỏ của mình sẽ nghĩ nhiều, đành nặng nề thở dài: “Vì nhóc sẽ không nhỏ mãi. Nếu gánh vác quá nhiều trách nhiệm không nên có ở độ tuổi này, tương lai về sau, có lẽ nhóc sẽ tiếc nuối, thậm chí oán hận, vì sao với tư cách là phụ mẫu, lúc trước ta với nàng lại ép buộc nhóc như vậy.”
Sắc mặt Triệu Quy Nhạn trầm xuống, nỗi nghi ngờ trong lòng trở nên rõ ràng hơn.
Có lẽ ngay từ thuở bé Trình Cảnh Di đã bị Tống Thái hậu kiểm soát chặt chẽ, nên hắn mới hình thành tính cách lạnh nhạt và trưởng thành sớm như thế.
Trình Cảnh Di ôn hòa nói: “Chi Ngộ là con của ta và nàng, sao ta có thể không yêu thương nhóc? Ta chỉ ước gì có thể tặng cho nhóc tất cả mọi điều tốt đẹp nhất trên đời này thôi.”
Hắn không thường xuyên nói mấy lời tình cảm lộ liễu như vậy, chỉ khi có riêng hai người trên giường, Trình Cảnh Di mới có thể thả lỏng bản thân, không ngừng nói lời ngon tiếng ngọt.
Bây giờ nghe hắn thản nhiên nói như thế, Triệu Quy Nhạn hơi kinh ngạc.
Khi thấy ánh mắt mềm mại của Trình Cảnh Di, nàng nhớ tới Tống Thái hậu – một người mẹ không hề dành tình thương cho Trình Cảnh Di.
Nàng đột nhiên vỡ lẽ.
Có lẽ Trình Cảnh Di chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của đấng sinh thành, nên hắn chỉ mong con của mình sẽ được yêu chiều nhiều hơn.
Phu thê tâm sự vài câu khiến tình cảm giữa hai người càng thêm khăng khít.
Trình Cảnh Di đẩy tấu chương ra, bế Triệu Quy Nhạn lên, chợt đứng dậy: “Hôm nay tuyết rơi nhiều, đôi mình ra ngắm tuyết nhé?”
Nói xong, hắn thật sự định ra ngoài.
Triệu Quy Nhạn mở to hai mắt, vội vàng vỗ vỗ cánh tay Trình Cảnh Di: “Mau buông ta xuống, cứ ra ngoài thế này các cung nữ sẽ chê cười ta mất!”
Trình Cảnh Di khẽ cười: “Ta bế thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, họ chê cười gì?”
Triệu Quy Nhạn không thể bình thản như Trình Cảnh Di, liên tục vùng vẫy, nàng vẫn là Hoàng hậu đấy! Ra ngoài kiểu này, sau này nàng còn cần uy thế nữa không? Biết cai quản lục cung ra sao đây?
Bị nàng làm ồn, Trình Cảnh Di không còn cách nào, hắn dừng bước, đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn: “!”
Hành động phản kháng của nàng lập tức kết thúc.
Mười lăm phút sau, môi Triệu Quy Nhạn sưng đỏ, bàn tay trắng nõn nắm chặt góc áo của Trình Cảnh Di, hơi thở dồn dập, nàng dựa vào ngực Trình Cảnh Di.
Ánh mắt Trình Cảnh Di sâu thẳm, giọng nói trầm khàn: “Còn quậy nữa không?”
Triệu Quy Nhạn lắc đầu ngay, nàng lo nếu mình lộn xộn tiếp, có lẽ không chỉ một nụ hôn là có thể giải quyết.
Bây giờ vẫn đang ban ngày ban mặt, lại ở Cần Chính Điện, nàng không muốn bị mang tiếng yêu Hậu hại nước đâu.
Thấy vẻ mặt “nghĩ mà sợ” của nàng, Trình Cảnh Di mỉm cười. Thành hôn nhiều năm, nàng vẫn ngây thơ hồn nhiên như trước.
Dường như bao năm tháng trong cung không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người nàng.
Cuối cùng Trình Cảnh Di vẫn chiều theo ý nàng, có điều nói thế nào hắn cũng phải nắm tay nàng.
Hai bàn tay đan vào nhau, hơi ấm không ngừng hòa quyện, chậm rãi chảy xuôi trong máu của họ.
Thấy Đế Hậu ân ái, các cung nhân lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, họ sắp quên mất bộ dạng lạnh mặt của Bệ hạ rồi.
Từ ngày hoàng cung xuất hiện thêm vị Hoàng hậu nương nương trẻ tuổi, hằng ngày luôn có thể thấy gương mặt đầy tình cảm của Bệ hạ.
Cung nhân lẳng lặng đứng yên, hạ tay xuống, dõi theo Đế Hậu nắm tay nhau rời đi.
Tuyết rơi lả tả, dưới đất nhanh chóng tích một lớp tuyết dày, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng lạo xạo.
Quan sát những bông tuyết trong suốt như pha lê, Triệu Quy Nhạn bất chợt muốn chơi đùa một lát. Nàng nhìn quanh bốn phía, trong lúc vô thức không biết hai người đã tới nơi nào, ở đây hẻo lánh, trên đường nàng cũng không thấy cung nhân.
Nàng mỉm cười, đột nhiên kéo Trình Cảnh Di chạy vài bước, vươn tay nhặt một nắm tuyết trên cây đưa cho Trình Cảnh Di: “Bệ hạ, nếm thử không?”
Trình Cảnh Di nhíu mày: “Tuyết này bẩn, sức khỏe nàng yếu. Muốn uống nước tuyết, lát nữa bảo người lấy pha trà…”
Triệu Quy Nhạn chớp mắt, bỗng kiễng chân, nhét nắm tuyết nhỏ trong lòng bàn tay vào miệng Trình Cảnh Di.
Cảm giác lạnh lẽo khiến đồng tử hắn co lại, nắm tuyết nhanh chóng tan thành nước, dọc theo môi lưỡi, thấm vào toàn bộ thân thể.
Vừa lạnh vừa ngọt.
Đây là lần đầu tiên Trình Cảnh Di nếm tuyết, mặc dù từ nhỏ hắn thiếu thốn tình thân, nhưng các vấn đề như ăn, mặc, ở, đi lại luôn ở mức tốt nhất. Nước tuyết được các cung nhân thu thập cẩn thận, không thể lấy bừa.
Càng không được nuốt vào bụng khi chưa đun kỹ.
Triệu Quy Nhạn cười rộ, trông nàng rực rỡ vô ngần: “Có phải cũng không khó chấp nhận như trong tưởng tượng không? Trước đây Bệ hạ chưa từng nếm thử nhỉ? Nấu tuyết pha trà thoạt nhìn tao nhã, nhưng thiếu mất vài phần thoải mái. Làm thế này mới thú vị chứ! Bệ hạ, những thứ ngài chưa bao giờ thử vào thời thơ ấu, ta có thể làm cùng ngài…”
Trình Cảnh Di ngẩn ngơ giây lát, trong mắt thấp thoáng niềm vui.
Hắn chợt bốc một nắm tuyết nhỏ từ trên cành cây, rồi nhanh chóng nhét vào trong miệng Triệu Quy Nhạn.
Trở tay không kịp, Triệu Quy Nhạn giật mình vì lạnh, nàng hé đôi môi đỏ, không hiểu sao lần này nàng còn chưa sử dụng miệng lưỡi khuyên bảo, thì Trình Cảnh Di đã chấp nhận nhanh như thế?
Trình Cảnh Di tự lấy cho mình một nắm tuyết, nước tuyết mát lạnh tan khắp miệng, một góc trong trái tim hắn như được lặng lẽ sưởi ấm dưới ánh mặt trời.
Lúc này, Thải Nguyệt hầu hạ bên cạnh Triệu Quy Nhạn lo lắng vội vàng bước tới.
Định lên tiếng nhưng khi thấy Trình Cảnh Di, nàng ấy trở nên ngập ngừng ấp úng.
Trình Cảnh Di trầm giọng bảo: “Có việc gì nói đi.”
Thải Nguyệt lưỡng lự một chốc: “Tiểu Thái tử chạy đến Thọ An Cung, bọn nô tỳ khuyên thế nào, ngài ấy cũng không chịu ra. Vừa rồi, vừa rồi ngài ấy lỡ trượt ngã từ trên cây xuống… Hiện tại các thái y đang trên đường tới Thọ An Cung…”
Triệu Quy Nhạn sửng sốt, lập tức lo lắng: “Tình trạng của Thái tử sao rồi?”
Thải Nguyệt: “Không thấy ngài ấy khóc, chắc bị thương không nặng ạ.”
Trình Cảnh Di khẽ mắng: “Thái tử kiên cường, dù bị thương cũng sẽ không khóc sướt mướt. Thái y còn chưa chẩn bệnh, sao các ngươi có thể dễ dàng kết luận như vậy?”
Thải Nguyệt bị quát một tiếng, bất an nhận lỗi: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ chỉ sợ Hoàng hậu nương nương sẽ nôn nóng hoảng loạn, đường tuyết trơn trượt, té ngã lại bị thương…”
Thải Nguyệt vẫn luôn hầu hạ Triệu Quy Nhạn, trong lòng nàng ấy, không ai có thể sánh bằng Triệu Quy Nhạn, phản ứng đầu tiên tất nhiên là suy nghĩ cho Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn mỉm cười trấn an nàng ấy: “Thải Nguyệt, không trách ngươi, ngươi chớ sợ.”
Nàng quay đầu nói với Trình Cảnh Di: “Vậy Bệ hạ, ngài về cung trước nhé, ta và Thải Nguyệt đến xem Chi Ngộ…”
“Tới đó chung thôi.” Trình Cảnh Di ngắt lời nàng.
Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên, Thọ An Cung vẫn luôn là nơi Trình Cảnh Di không muốn nhắc đến, nhiều năm như vậy hắn chưa từng đặt chân tới…
Trình Cảnh Di vững vàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, khẽ nói: “Đường tuyết trơn trượt, ta đi cùng nàng.”
*
Thọ An Cung.
Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn cách nơi đây rất gần, nên đã đến sớm hơn thái y một chút.
Triệu Quy Nhạn bước vào điện, vòng qua sân, nàng còn chưa đi được mấy bước, một quả pháo nhỏ đã bắn ra từ cách đó không xa.
“Pháo nhỏ” bất chợt ôm lấy chân nàng.
“Mẫu hậu!”
Triệu Quy Nhạn cúi đầu, thấy hai má Trình Chi Ngộ đỏ bừng, trông nhóc hào hứng cực.
“Ngộ Nhi, con thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?” Triệu Quy Nhạn lo lắng ngồi xổm xuống, xem từ đầu đến chân nhóc.
Trình Chi Ngộ lắc đầu: “Không ạ, con không bị thương, chỉ bất cẩn ngã từ trên cây xuống thôi, tuyết dưới đất dày, con không thấy đau tí nào.”
Triệu Quy Nhạn nhẹ giọng trách mắng: “Phá quá! Ai cho con trèo lên cây? Nếu không nhờ tuyết bên dưới, con bị thương thì làm sao?”
Trình Chi Ngộ chớp chớp đôi mắt to, kéo cánh tay Triệu Quy Nhạn lắc lắc, nhõng nhẽo: “Mẫu hậu, con sai rồi! Lần sau con không dám nữa! Ngài đừng giận mà!”
Triệu Quy Nhạn nhíu đôi mày đẹp: “Có lần sau nữa à?”
Trình Chi Ngộ co rụt cổ, phát hiện tuyệt chiêu làm nũng bách chiến bách thắng của mình đã vô dụng, nhóc cảm thấy tủi thân: “Không dám có lần sau ạ.”
Thấy Trình Chi Ngộ sợ hãi, Triệu Quy Nhạn thoáng mềm lòng, nhưng rồi nàng lo lần này nếu không dọa nhóc sợ, nhóc sẽ quên mất.
Nàng nhìn Trình Cảnh Di cầu cứu, hắn mỉm cười, kéo Trình Chi Ngộ đến cạnh mình: “Tính nết này của con giống hệt mẫu hậu con, lần sau nếu chiêu làm nũng vô dụng, vậy con chỉ cần ôm hôn mẫu hậu con thôi. Nàng dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ tha thứ cho con.”
Triệu Quy Nhạn: “…”
Còn tưởng hắn có thể giúp, không ngờ hắn chỉ gây trở ngại thêm chứ không giúp được gì.
Nàng trừng mắt liếc Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di nhoẻn miệng cười, hắn vỗ đầu Trình Chi Ngộ, dịu giọng bảo: “Trở về chép Luận Ngữ mười lần cho tĩnh tâm, ở tuổi này của con trẫm đã có thể tranh luận với Thái phó rồi đấy.”
Trình Chi Ngộ rầu rĩ gật đầu: “Vâng, phụ hoàng, nhi thần đã hiểu.”
Nhóc thông minh bẩm sinh, nhưng rất ham chơi, bắt nhóc chép sách, quả thực còn khó chịu hơn cả việc đánh nhóc.
Nhưng nếu phụ hoàng mẫu hậu phạt nhóc chép sách, xem như đã bỏ qua cho nhóc.
Nhóc luôn nhớ ăn không nhớ đánh, kể cho họ nghe chuyện của mình: “Trong cung này có một bà lão, bà ấy cứ liên tục gọi tên phụ hoàng, con tò mò nên mới lẻn vào. Phụ hoàng, bà lão ấy là ai vậy ạ? Sao có thể gọi thẳng tên huý của phụ hoàng?”
Triệu Quy Nhạn sửng sốt, vô thức nhìn Trình Cảnh Di.
Bà lão kia là ai, mọi người đều biết.
Trình Cảnh Di vẫn điềm nhiên “Ừ” một tiếng: “Là hoàng tổ mẫu của con.”
Trình Chi Ngộ khó hiểu: “Hoàng tổ mẫu? Là mẫu hậu của phụ hoàng sao?”
Lần đầu tiên nhóc biết mình còn một hoàng tổ mẫu.
“Cũng giống mẫu hậu con ạ?” Trình Chi Ngộ hỏi.
Trình Cảnh Di thấp giọng trả lời: “Không, bà ta không giống mẫu hậu con.”
Trình Chi Ngộ còn nhỏ, thật sự không hiểu, vì sao lại không giống.
Lúc này, từ bên ngoài điện mấy vị thái y nối đuôi nhau tiến vào, Triệu Quy Nhạn giao nhóc cho thái y, đồng thời dặn dò Thải Nguyệt, nhớ bảo nhóc ngồi yên để bôi thuốc.
Trình Chi Ngộ nhanh nhạy, đã nhận ra sắc mặt của phụ hoàng và mẫu hậu có phần kỳ lạ, nên nhóc cũng ngoan ngoãn rời đi với Thải Nguyệt.
Trình Cảnh Di vô cảm đứng bên ngoài điện, chẳng muốn tiến vào.
Triệu Quy Nhạn dịu dàng nhìn hắn, cũng không lên tiếng thúc giục.
Hồi lâu sau, Trình Cảnh Di đột nhiên nói: “Nhạn Nhạn.”
Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng đáp lại.
Trình Cảnh Di nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, đong đầy tình cảm.
“Nàng chờ ta bên ngoài một lát, ta sẽ ra ngay.”
Triệu Quy Nhạn yên lặng gật đầu, mỉm cười với hắn.
“Được, ta sẽ đợi ngài ở đây.”
Trình Cảnh Di nắm tay nàng một chốc, rồi thả ra và từ tốn bước vào chính điện.
Hắn đẩy cánh cửa nặng trịch ra, mùi hôi thối ập vào mặt, bên trong tăm tối vì không hề thắp nến, chỉ thấp thoáng tia sáng yếu ớt từ khe hở trên cửa sổ. Nương theo ánh sáng này, Trình Cảnh Di thấy Tống Thái hậu đang ngồi bần thần dưới đất.
Tống Thái hậu cứ đờ đẫn, nghe thấy tiếng động nhưng một lát sau bà ta mới cứng đờ quay đầu nhìn.
Bà ta nheo mắt quan sát hồi lâu, mới dần dần nhìn rõ diện mạo của người tới.
“Cảnh Di…”
Trình Cảnh Di đứng ở cửa, thái độ lạnh nhạt.
Sau khi nhận ra hắn, Tống Thái hậu kích động, liều mạng bò dậy, thất tha thất thểu tới trước mặt hắn, dịu dàng hỏi: “Cảnh Di, con đến gặp ta à? Có phải con đã tha thứ cho mẫu hậu rồi không?”
Trình Cảnh Di lạnh lùng nhìn bà ta, không nói lời nào.
Giờ đây, Tống Thái hậu đã mất hết vẻ đẹp diễm lệ của ngày xưa, búi tóc rối bù, quần áo lôi thôi, móng tay luôn được cắt tỉa tinh xảo trước giờ cũng bị bà ta gặm nát, kẽ móng tay còn dính vết bẩn màu đen.
Suy nghĩ hồi lâu, Trình Cảnh Di mới miễn cưỡng liên tưởng được nữ tử trước mắt với vị Hoàng hậu, Thái hậu luôn trang điểm tỉ mỉ, khí chất cao sang trong trí nhớ.
Các cung nhân kể mấy năm nay bà ta cứ điên điên khùng khùng, ngồi xổm ở góc tường cả ngày, không biết đang làm gì. Thi thoảng, thậm chí hơn nửa đêm bà ta còn bò dậy ca hát trong điện, giai điệu u oán bi thương, hệt như ma quỷ lộng hành giữa thâm cung.
Các cung nhân cũng mặt nặng mày nhẹ với bà ta.
Trình Cảnh Di cười nhạo: “Nhiều năm qua bà vẫn luôn ngây thơ như vậy.”
Tống Thái hậu nhất thời ngẩn ra, bỗng trở nên luống cuống.
“Cảnh Di, con nói gì thế? Con tới gặp ta, chẳng phải vì đã tha thứ cho ta rồi sao? Muốn thả ta ra khỏi cung điện này đúng không?”
Trình Cảnh Di nói: “Bà hại thê tử và con trai ta, mưu đồ cướp đoạt giang sơn Trình thị, gây họa cho triều chính. Từng chuyện, từng chuyện, nếu không vì bà sinh ra ta, bà cho rằng giờ phút này mình nên ở đâu?”
Tống Thái hậu sửng sốt, khó tin nhìn hắn.
Bà ta đột nhiên nói: “Ngươi không phải con trai ta, không phải Cảnh Di của ta.”
Bà ta nổi điên, bắt đầu lớn tiếng kêu gào: “Cảnh Di sẽ không nói chuyện với ta như vậy, thằng bé nghe lời ta nhất! Ta bảo thằng bé làm gì thằng bé sẽ làm hết! Thằng bé luôn là người gần gũi với ta nhất, nó sẽ không đối xử với ta như thế!”
Trình Cảnh Di thờ ơ nhìn bà ta phát điên, đợi Tống Thái hậu bình tĩnh trong chốc lát, hắn mới nói: “Đó là ta của trước kia, nhưng thằng bé ấy đã bị bà giết rồi.”
Ánh mắt Trình Cảnh Di hiện rõ nỗi buồn.
Đúng vậy, hắn cũng từng nhỏ tuổi, cũng từng quấn quýt, cũng cực kỳ hâm mộ.
Hắn không hiểu, vì sao mẫu thân hắn chưa bao giờ ôm hắn, cũng chưa bao giờ dỗ dành hắn.
Thuở bé, hắn từng ghen tị với các huynh đệ của mình.
Tuy họ không thông minh như hắn, cũng không được phụ hoàng coi trọng như hắn, nhưng sau khi tan học họ có thể dùng bữa với mẫu phi, mẫu phi sẽ ôm họ, gọi họ là cục cưng trân quý.
Còn hắn thì sao?
Vĩnh viễn là ánh mắt lạnh băng và giọng nói lãnh đạm thúc giục hắn đọc sách của bà ta.
Dần dà, hắn không thích nói chuyện nữa, nhưng vào mỗi dịp sinh nhật hắn vẫn cầu nguyện, một ngày nào đó mẫu thân có thể mỉm cười với hắn.
Hèn mọn biết bao.
Song, có lẽ vì trên đời này không tồn tại thần tiên, nên mẫu thân hắn vẫn luôn lạnh lùng với hắn.
Điều ước trong ngày sinh nhật của hắn chưa bao giờ thành sự thật.
Sau khi vô tình biết gian tình giữa Tống Thái hậu và Tống Thừa Học, hắn ngã bệnh nặng một trận mới hoàn toàn từ bỏ.
Ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác, rốt cuộc hắn cũng trở thành phiên bản cửu ngũ chí tôn như bà ta mong muốn.
Ngai vàng cũng không làm hắn vui vẻ như trong tưởng tượng.
Lúc nào hắn cũng phải đối mặt với những tính toán của mẹ ruột, để tránh việc con mình sinh ra bị bắt làm thuốc.
Mỗi đêm hắn luôn bừng tỉnh khỏi bao cơn ác mộng.
Sau đó, hắn lại nảy sinh một suy nghĩ khác.
Trong người chảy dòng máu của nữ tử ích kỷ bạc tình, liệu hắn có thật sự đủ tư cách để trở thành một người cha không?
Lẽ nào hắn cũng muốn con mình phải chịu nỗi đau của mình thêm lần nữa sao?
Từ đó trở về sau, hắn từ bỏ ý định kết hôn và sinh con.
Tống Thái hậu đưa một người, hắn sẽ đuổi một người.
Tin đồn lan truyền khắp cung, nhưng hắn bỏ ngoài tai hết.
Lâu dần, Tống Thái hậu học được cách dùng vai trò mẹ ruột uy hiếp hắn.
Bà ta tuyệt thực, giả bệnh, liên tục làm phiền hắn.
Dường như biết hắn sợ điều gì nhất, Tống Thái hậu không ngừng ra vào phòng ngủ của hắn, còn chặn hắn trên con đường hắn thường đi qua.
Chưa bao giờ hắn thấy ác cảm như vậy.
Hắn đành thỏa hiệp.
Hắn chỉ nghĩ nếu cưới vợ có thể không cần chạm mặt bà ta, vậy cũng không phải không được.
Sau khi lập hậu, hắn bằng mặt không bằng lòng.
Chưa bao giờ phát sinh quan hệ với bất cứ ai.
Tống Thái hậu bất lực nhưng hết cách. Giữa hai mẹ con lại trở nên bình yên lạ thường.
Cho đến khi sự việc bị phơi bày, bà ta mới lộ ra bộ mặt thật với hắn.
Cuối cùng bà ta cũng biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Nhiều năm qua hắn luôn từ chối gặp bà ta, khó có thể nói hắn không sợ hãi. Hắn lo lắng hạnh phúc hiện giờ chỉ là ảo cảnh, vừa thấy Tống Thái hậu hắn sẽ tỉnh mộng, hắn vẫn là kẻ cô đơn như trước.
Không Triệu Quy Nhạn, cũng không Trình Chi Ngộ.
Tống Thái hậu tái mặt khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trình Cảnh Di.
Bà ta ấp úng: “Lúc trước là lỗi của mẫu hậu, mẫu hậu bị Tống Thừa Học lừa gạt nên mới bỏ bê con. Cảnh Di, mẫu hậu thật sự sai rồi, con không thể tha thứ cho ta sao? Con còn nhớ không? Khi con còn nhỏ, tình cảm giữa mẹ con chúng ta cũng rất tốt… Ta đã hát ru dỗ con ngủ…”
Dứt lời, Tống Thái hậu ngân nga đứt quãng vài làn điệu của Giang Nam.
Thái độ của Trình Cảnh Di thay đổi.
Tống Thái hậu thấy thế, trong lòng vui vẻ, bà ta nhìn hắn đầy mong đợi.
Trình Cảnh Di nhếch môi, bỗng bật cười: “Đây là lần đầu tiên ta được nghe bà hát ru… Chắc bà không nhớ đâu, làn điệu này, khi Tống Minh Hàn vào cung, bà đã hát dỗ hắn ta…”
Sắc mặt Tống Thái hậu cứng ngắc, bà ta thấy Trình Cảnh Di thờ ơ, lại kích động: “Thực chất ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đều từ phụ hoàng ngươi mà ra! Nếu không tại y, hiện giờ ta sẽ không vào cung, ta sẽ yên tâm gả cho Tống Thừa Học. Nếu phụ hoàng ngươi không dung túng, lão sẽ an phận thủ thường, biết điều làm Kính Quốc công của lão.”
Nói xong, Tống Thái hậu càng thêm chắc nịch: “Tại phụ hoàng ngươi hết! Y mới là mầm tai hoạ!”
Ánh mắt Trình Cảnh Di thoáng qua vẻ giễu cợt, đây là kết quả sau nhiều năm nghiền ngẫm của bà ta sao?
Cũng đúng thôi, bà ta ích kỷ mà, không bao giờ tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình.
Trình Cảnh Di bỗng lên tiếng: “Đôi khi, ta cảm thấy chẳng đáng thay phụ hoàng.”
Tống Thái hậu khó hiểu nhìn hắn.
“Chẳng ngờ ông ấy lại yêu nữ tử như bà.”
Tống Thái hậu như nghe thấy chuyện cười nào đó: “Y yêu ta? Nực cười, chẳng qua vì tình dục che mờ con tim thôi.”
Trình Cảnh Di nhìn bà ta, ánh mắt đầy thương hại: “Cả đời này bà có thật sự hiểu rõ lòng người không? Bà đã… từng yêu ai chưa?”
Tống Thái hậu cứng họng.
Trình Cảnh Di tiết lộ bí mật hắn vẫn luôn giấu trong lòng: “Phụ hoàng biết chuyện của bà và Tống Thừa Học, thậm chí còn biết trước cả ta, đồng thời cũng biết bà chỉ một lòng vì vị trí Hoàng hậu và Thái hậu.”
Tống Thái hậu ngẩng phắt đầu, phản ứng đầu tiên là phản bác: “Không thể nào!”
Trình Cảnh Di cười nhạt: “Sao lại không thể? Bấy giờ hai người hẹn hò tại lãnh cung, nếu có thể bị ta phát hiện, vậy vì sao người khác lại không?”
“Hoàng cung rộng lớn, trước giờ chưa từng thiếu tai mắt. Bà sống trong cung nhiều năm, cũng xếp vào bên cạnh ta bao nhiêu tai mắt, sao lại không hiểu được việc này?”
Cuối cùng Trình Cảnh Di nói: “Ta đã đến cây nhân duyên ở chùa Vô Danh, thẻ nhân duyên phụ hoàng tự tay treo đã phai màu, người mà bà từng căm thù không còn để lại bằng chứng nào cho thấy ông ấy yêu bà. Từ nay về sau, nếu bà rời đi cũng xem như trả lại sự trong sạch cho bà…”
Dứt lời, Trình Cảnh Di xoay người rời khỏi.
Cửa lớn đóng chặt, Tống Thái hậu đột nhiên điên cuồng đập cửa: “Ngươi nói cho rõ! Rốt cuộc lúc đó Trình Duẫn đã biết gì? Sao y có thể biết chuyện giữa ta và Tống Thừa Học nhưng lại chịu đựng không nói? Y chỉ là tên hôn quân háo sắc…”
“Trình Cảnh Di! Có phải vì ngươi muốn trả thù ta nên mới nói vậy không?! Ta sắp chết rồi! Ta sắp chết rồi! Ngươi vẫn muốn để ta chết cũng không yên sao? Trình Cảnh Di, ngươi quay lại!”
Bước chân Trình Cảnh Di không ngừng, ánh sáng bên ngoài rực rỡ xán lạn.
Hắn nheo mắt, thấy cô gái nhỏ mảnh mai cách đó không xa.
Trước đây hắn không hiểu Trình Duẫn, thậm chí còn xem thường ông ấy, cảm thấy một nữ tử ích kỷ ác độc như thế, tại sao ông ấy lại cam tâm tình nguyện để bà ta lừa dối?
Sau đó hắn mới hiểu ra.
Yêu một người, từ xưa đến nay chưa từng quan tâm đến lý lẽ. Không liên quan tới ngoại hình hay tính cách, chỉ cần là nàng thì có thể vui vẻ chịu đựng.
Lừa ông ấy cũng được, hận ông ấy cũng thế, ông ấy chỉ hy vọng bà ta có thể ở bên mình mãi, vĩnh viễn dây dưa như vậy.
Mừng thay, hắn may mắn hơn Trình Duẫn.
Giữa đất trời ngập tuyết bao la, hắn ngắm nhìn cô gái nhỏ mặc váy áo màu hồng, như được bao bọc giữa thế gian trắng xóa, sáng ngời vô ngần, ấm áp quá đỗi.
Tựa như lần đầu gặp mặt, tóc đen như lụa, đẹp đến nao lòng.
Vẻ lạnh lùng trên mặt hắn mau chóng biến mất như tuyết tan, hắn nhanh chân bước về phía nàng.
“Nhạn Nhạn…”
Triệu Quy Nhạn được ôm lấy từ đằng sau, nàng ngạc nhiên rồi chợt thả lỏng, nhẹ nhàng ngả người ra.
“Nói xong rồi?” Triệu Quy Nhạn dịu dàng hỏi.
Trình Cảnh Di vùi mặt vào mái tóc đen của nàng, hít sâu một hơi, trong mũi tràn đầy hương thơm khoan khoái dễ chịu.
Khiến hắn say mê.
“Ừm.”
Triệu Quy Nhạn nghe ra vẻ thanh thản trong giọng hắn, biết chắc hẳn hắn đã nói hết những điều cần nói, khúc mắc đã được cởi bỏ.
Nàng mỉm cười: “Vậy chúng ta về nhé?”
Trình Cảnh Di khẽ đáp: “Ừm, chúng ta về thôi.”
Tuyết giăng đầy trời, hai bóng người nắm tay chậm rãi biến mất ở cuối con đường.
Trở về mái ấm của đôi ta.