Mục Đào Đào nằm mơ, thấy Hoắc Nghiễn Trưng trở về lúc nửa đêm, còn tới phòng của các nàng nhìn mình nữa.
Khi tỉnh giấc, căn phòng trống rỗng, bên cạnh chỉ có tiếng hít thở của Ngụy Vân Hi đang say giấc. Nàng nhìn ánh sáng nhàn nhạt nơi cửa sổ chiếu vào, rón rén thức dậy, rời khỏi phòng, trời mới tờ mờ sáng.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Hoắc Nghiễn Trưng từ cửa viện đi vào, nàng còn cho là mình nhìn nhầm, dụi mắt một cái, nhìn lại vẫn thấy Hoắc Nghiễn Trưng đang đi về phía nàng.
“Đào Đào.” Hắn gọi.
Mục Đào Đào chớp mắt, chạy về phía hắn: “Hoàng thúc, người đã trở về rồi?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy tiểu hài tử ở đối diện đang chạy tới, hắn cười dặn dò: “Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã.”
Vừa dứt lời, Mục Đào Đào ngay lập tức vướng chân, bổ nhào về phía trước hai bước. Hoắc Nghiễn Trưng lanh tay lẹ mắt lao tới, cả người nàng ngã nhào vào trong ng*c hắn.
Mục Đào Đào đã nghĩ mình sẽ ngã như chó ăn phân, không ngờ rằng Hoắc Nghiễn Trưng sẽ tiếp lấy.
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày: “Đã nói nàng chạy chậm một chút, hoàng thúc còn có thể biến mất được sao?”
Nàng cười ngây ngốc, Hoắc Nghiễn Trưng ôm lấy nàng, khẽ khàng nói: “Giống hệt như một nha đầu ngốc.”
“Ta không có.” Nàng thanh minh.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn vết xước trên mặt nàng, xung quanh vẫn còn hơi sưng đỏ, đáy mắt dần trở nên lạnh lẽo. Hắn giả vờ như không biết, thấp giọng hỏi: “Mặt nàng làm sao vậy?”
Mục Đào Đào né tránh ánh nhìn của hắn, đảo mắt khắp nơi, mãi không chịu trả lời.
“Sao? Không thể nói cho hoàng thúc sao?”
Tròng mắt nàng chợt sáng lên, quay về phía hắn, nói: “Ta và Vân Hi ra ngoài dạo chơi, không cẩn thận ngã vào bụi cây có gai nên mới khiến mặt mày bị xây xát.”
Hoắc Nghiễn Trưng chau mày: “Bụi cây có gai ở nơi nào?”
“Chính là bên kia.” Nàng vừa nói vừa chỉ bừa một hướng.
“Bên nào?” Hoắc Nghiễn Trưng lại hỏi.
Mục Đào Đào cảm thấy lời nói dối này đã bị Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấu, mí mắt buông xuống: “Chính là bên kia.”
“Vậy một lát để Đào Đào dẫn đường, ta sẽ cho cung nhân phá bỏ bụi cây có gai đó!”
Hoắc Nghiễn Trưng vừa dứt lời, Mục Đào Đào mím môi, vẻ rạng rỡ còn trên mặt mới đây đã hoàn toàn biến mất không dấu vết. Nàng gảy gảy ngón tay, dè dặt lên tiếng: “Hoàng thúc, ta sai rồi.”
“Ta đánh nhau với người ta, mặt bị vậy là vì đánh nhau nên bị thương.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, đôi mắt hiện lên ánh nước long lanh, cắn chặt môi, dáng vẻ tủi thân đâm thẳng vào lòng Hoắc Nghiễn Trưng từng chút từng chút một.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Nha đầu ngốc, trước kia nàng bị người ta khi dễ cũng cứ như vậy mà lừa gạt phụ thân của nàng?”
Nàng thấp giọng nói: “Trước kia ta chưa từng đánh nhau.”
Hoắc Nghiễn Trưng suy nghĩ một chút. Nhìn dáng vẻ Trường Tín hầu cưng chiều nàng như thế, có lẽ rất ít khi rời xa cha mình, làm sao nàng có cơ hội đánh nhau với bằng hữu cùng lứa được.
Hắn không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ nói: “Sau này dù có bất kể chuyện gì xảy ra, ta cũng muốn nàng nói hết sự thật với ta.”
“Hiểu rõ.” Nàng vâng dạ.
Một lát sau, khi thấy Hoắc Nghiễn Trưng không còn tức giận nữa, nàng nhớ tới Ngụy Vân Hi, bèn mở miệng nói: “Hoàng thúc có thể nói với cha Vân Hi một tiếng không, để ông ấy không mắng Vân Hi?”
Hoắc Nghiễn Trưng không trả lời, chỉ nghe nàng tiếp tục nói: “Nàng ấy vì ta nên mới đánh nhau, hôm qua nàng ấy đã lo lắng suốt cả ngày.”
“Đã biết.”
Hắn đáp lời cười một tiếng, tâm tình của tiểu thí hài thật tốt, liền sau đó quay đầu sắp xếp người tới Ngụy gia nói một tiếng.
Hôm qua Gia Nhu công chúa tự mình đưa Trường Đình quận chúa ra sau cung, tin tức bốn tiểu hài tử đánh nhau nhanh chóng được lan truyền rộng khắp nơi. Ngụy lão phu nhân lo lắng suốt một đêm, đều là quận chúa công chúa, liệu Ngụy Vân Hi có nguy cơ là người chịu phạt nặng nhất hay không?!
Không ngờ mới sáng sớm hôm nay, người của phủ Nhiếp chính vương đã tới chỉ để truyền một câu nói rằng không nên bởi vì chuyện đánh nhau mà mắng Ngụy Vân Hi.
Không đầu không đuôi, lão thái thái suy nghĩ chốc lát liền cười.
Hôm nay lâm triều, Hoắc Nghiễn Trưng không đến.
Thượng thư Ngụy Văn Du hỏi thăm Tiêu Dự: “Tiêu thiếu khanh, tình hình án Trường Tín hầu không biết đã tra ra đến đâu rồi?”
Sắc mặt Tiêu Dự trầm xuống, ngước mắt nhìn về Hoắc Vân Kỳ, nhưng không đợi Hoắc Vân Kỳ cho phép, Tổng ti Tấn An ti Mô*g úy ở bên đã ngay lập tức trả lời: “Tạm thời vẫn chưa tìm được chứng cứ chắc chắn chứng minh Trường Tín hầu mưu phản!”
Ngụy Văn Du nghe vậy cười nói: “Mô*g đại nhân, các ngươi cần thời gian bao lâu để tìm được chứng cứ xác thực đây?”
Mô*g úy còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Dự đã hỏi: “Thượng thư đại nhân rất gấp sao?”
Ngụy Văn Du nói: “Không gấp, chỉ là nếu không tìm được chứng cớ, bệ hạ sẽ mang tiếng gi*t lầm Trường Tín hầu, Tiêu thiếu khanh là muốn bệ hạ mang cái tiếng này hay sao?”
Tiêu Dự cứng họng: “Ngươi…”
Một bên Chu lang nhìn Ngụy Văn Du, hỏi: “Thượng thư đại nhân có ý gì? Cấp thời hạn cho người của chúng ta sao?”
Ngụy Văn Du còn chưa kịp lên tiếng, Mô*g úy đã nói nói theo: “Toàn bộ người của Tấn An ti đều được phái ra ngoài, lật tung cả Hầu phủ lên cũng không tìm ra bất kỳ sự bất thường nào.”
Ngụy Văn Du vuốt râu dài nói: “Ý của Mô*g đại nhân là, nhất thời không thể tìm ra được chứng cứ xác thực nào sao?”
Mô*g úy châm biếm một tiếng: “Là cảm thấy khó khăn.”
Ngụy Văn Du quay đầu theo dõi chúng thần, rồi lại hướng về phía Hoắc Vân Kỳ bên trên, nói: “Nếu án này chứng cứ chưa đủ thì không thể định tội, mời bệ hạ thu hồi thánh chỉ chém đầu, tịch thu tài sản đối với phủ Trường Tín hầu!”
Lời vừa nói ra, Hoắc Vân Kỳ thiếu chút nữa từ long ỷ nhảy dựng lên, chuyện triều thần khuyên nhủ hoàng đế thu hồi thánh chỉ từ xưa đến nay chưa bao giờ nghe, trước giờ chưa từng được thấy!
Ấy thế mà hôm nay lời hoang đường như vậy lại xuất hiện.
Hoang đường hơn cả là, cả triều văn võ đối với lời này, dường như không hề cảm thấy kinh hãi, bao gồm Ngự sử cả ngày không tố cái này thì cũng đi tố cái kia, bây giờ cũng không ra mặt phản đối.
Hoắc Vân Kỳ siết chặt hai tay, hồi lâu không nói gì.
Bầu không khí quỷ dị bao trùm lấy cả triều đình, giằng co, chỉ chốc lát sau, phần lớn triều thần đồng loạt quỳ xuống: “Xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ!”
Ban đầu còn một vài người đứng lặng ở thế vua tôi do dự hồi lâu, sau cũng chậm rãi quỳ xuống.
Hoắc Vân Kỳ nãy giờ không nói gì, triều thần quỳ trên đại điện tiếp tục đồng thanh: “Xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ!”
Hoắc Vân Kỳ nhìn toàn thể triều thần trước mặt vẫn đang quỳ rạp, nhớ tới chuyện đánh nhau ngày hôm qua. Trường Anh đã mắng Mục Đào Đào là nữ tử thanh lâu, phủ Trường Tín hầu thì đã sao. Người của phủ Trường Tín hầu gần như đã ch*t hết, duy chỉ có Mục Đào Đào chưa kịp lớn kia còn sống.
Để cho hắn ta – vị hoàng đế này – thu hồi thánh chỉ, bị nhục nhã như vậy, hóa ra chỉ là vì nàng sao?
Hoàng thúc của hắn ta, thật là lớn mà!
Ngược lại hắn ta muốn thử xem một chút, nếu hắn ta không làm, Hoắc Nghiễn Trưng có thể làm gì? Trực tiếp gi*t hắn ta sao?
Đang lúc muốn tỏ ý giận dữ, người của Thái hậu và người của Gia Nhu công chúa tới bị ngăn ở chánh vụ ngoài điện, hô to: “Cầu kiến bệ hạ!”
Tiếng ồn ào rất lớn, Hoắc Vân Kỳ ra hiệu Phù Liễm cho người vào. Người chạy chậm vào điện, trong miệng còn không ngừng kêu: “Bệ hạ! Trường Anh công chúa và Trường Đình quận chúa bị người trói, Thái hậu mời bệ hạ đến cứu họ!”
Hoắc Vân Kỳ nhìn cảnh tượng trước mặt, lại nghĩ về việc bào muội và biểu muội bị trói. Nửa đêm hôm qua hắn mới chạy về, ấy thế mà có bản lĩnh chỉ trong vài giờ đã có thể khiến toàn quần thần thống nhất ý kiến, ung dung thản nhiên trói người đi!
Thật quá thủ đoạn!
Hu**t thái dương của hắn ta không ngừng giật giật, chỉ cảm thấy người mất thăng bằng, trời đất quay cuồng, ngã nhào một cái từ long ỷ xuống…