Trong Vương phủ.
Sau khi Mục Đào Đào đi, Hoắc Nghiễn Trưng quay về phòng ngồi xuống, chậu than đang cháy đượm. Hắn cầm quyển sách mới lật được vài trang ban nãy lên rồi nhìn sang bên cạnh theo bản năng. Trong căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình hắn.
Tuy Mục Đào Đào không ồn ào bằng Ngụy Vân Hi, nhưng có nàng ngồi bên cạnh, hầu như hắn không có thời gian để nghĩ linh tinh, cũng khó có lúc im ắng không một tiếng động như vậy.
Mấy ngày nay Mục Đào Đào vẫn luôn ở cạnh, dù bận rộn đến khuya mới về nhưng hắn vẫn có thể thấy nàng đang nằm nhoài bên cửa sổ chờ mình.
Bỗng nhiên giờ nàng đi mất nên hắn thấy có chút không quen.
“Phong Tức, khi nào thì lễ cập kê của Minh Châu quận chúa mới kết thúc?”
Phong Tức đột nhiên nghe Hoắc Nghiễn Trưng hỏi thì hơi sửng sốt. Đúng là hắn ta không biết bao giờ lễ cập kê của con gái nhà người ta kết thúc thật nên đành trả lời: “Điều này thuộc hạ cũng không rõ, bình thường hết bữa tối thì khách khứa mới ra về.”
Phong Tức nói xong, mãi không nghe Hoắc Nghiễn Trưng trả lời. Hắn ta nghiêng người nhìn sang thì thấy Hoắc Nghiễn Trưng vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, chỉ là mãi mà hắn chưa lật sang trang tiếp theo.
“Có lẽ sau bữa tối quận chúa mới về, hay chủ nhân cũng ra ngoài một chút đi ạ?”
Ngoài miệng Phong Tức nói vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Hắn ta và Hồng Tụ đã ở bên Hoắc Nghiễn Trưng rất nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy hắn quan tâm đến ai như thế, Vĩnh An quận chúa là người đầu tiên.
Tuy bây giờ Vĩnh An quận chúa vẫn còn nhỏ, nhưng hai ba năm nữa nàng cũng đến tuổi cập kê rồi. Đối với một lão già cô đơn như Hoắc Nghiễn Trưng thì hai ba năm đoán chừng cũng không là gì.
Hắn ta làm thuộc hạ nên không dám hỏi thẳng, nhưng nếu muốn hỏi thì vẫn được thôi.
Hắn ta nói xong, nhìn Hoắc Nghiễn Trưng chờ đợi câu trả lời. Nhưng lại đợi đến lúc Hoắc Nghiễn Trưng trầm giọng gọi: “Vào đây.”
Phong Tức đi vào, Hoắc Nghiễn Trưng hờ hững liếc nhìn hắn ta: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Phong Tức sửng sốt, có hơi chột dạ, sau đó hắn ta trả lời: “Thuộc hạ không nghĩ gì cả.”
“Nói thật!”
Nhìn vẻ mặt của Hoắc Nghiễn Trưng, Phong Tức cân nhắc một chút rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, nhỏ giọng ghé lại: “Chủ nhân đang thấy không quen khi không có tiểu quận chúa ở đây phải không?”
Hoắc Nghiễn Trưng bị chọc trúng tâm sự, trong lòng hắn có chút hồi hộp nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, hờ hững nhìn Phong Tức: “Ta cảm thấy ngươi rảnh rỗi quá rồi đấy.”
Phong Tức cười hì hì, nói tiếp: “Thuộc hạ nghe nói, nếu một người không muốn tách khỏi một người dù chỉ một chút, vậy nhất định người đó đã thích đối phương rồi.”
Mắt Hoắc Nghiễn Trưng hơi thay đổi, hắn trừng mắt nhìn Phong Tức một cái, lúc này Phong Tức lập tức hiểu ý nên vội ngậm miệng lại.
Phong Tức ngồi xổm một lúc bỗng dưng lại nói: “Đúng rồi, hôm nay Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng đến phủ công chúa. Thuộc hạ nghe nói Tam hoàng tử rất thích tiểu quận chúa, không biết hôm nay bọn họ có gặp nhau hay không.”
Bàn tay đang cầm sách của Hoắc Nghiễn Trưng chợt khựng lại, chỉ nghe tiếng “Bộp” một cái, sau đó hắn gấp quyển sách trên tay lại.
Phong Tức hoảng hồn rồi vội vàng đứng dậy: “Thuộc hạ đi sắp xếp đây ạ.”
Trong phủ công chúa.
Chỉ trong chốc lát mà chuyện Minh Châu quận chúa hất vỡ quà lễ của Vĩnh An quận chúa đã truyền đi khắp nơi.
Trưởng công chúa Trọng Hoa hay tin thì vội vàng chạy tới, nhưng tìm một lúc mà vẫn không thấy bóng dáng Mục Đào Đào đâu, bà ta bèn sai người đi tìm.
Hoắc Vân Hằng và Hoắc Vân Chiêm là người đầu tiên tìm thấy Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi đang trốn trong một góc.
Lúc nãy nàng có khóc, nhưng khi bình tĩnh lại thì nàng không khóc nữa. Lúc đang chuẩn bị rời khỏi thì Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử lại tìm đến.
Hoắc Vân Hằng nhìn thấy hàng mi ướt nhẹp của nàng, hắn lập tức đưa tay lên vỗ vỗ lưng, an ủi nàng: “Đừng buồn nữa, rơi vỡ rồi thì thôi, hôm khác ta cho ngươi cái khác.”
Mục Đào Đào nghe hắn nói vậy thì dở khóc dở cười, không phải nàng khóc vì nó bị vỡ đâu.
Nhưng Tam hoàng tử lại ngốc nghếch nên hắn mới tốt với nàng như vậy.
Trong lúc không để ý, nàng đưa mắt nhìn sang Hoắc Vân Chiêm đứng bên cạnh, thấy hắn ta đang dùng ánh mắt xót xa nhìn mình. Trong ánh mắt ấy có thương tiếc, có đau lòng, hắn ta biết vì sao Mục Đào Đào khóc, nhưng lại không thể nói thẳng ra được.
Mục Đào Đào mím môi, nàng còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.
“Hoắc Vân Hằng, ngươi đang làm gì vậy?”
Là giọng nói của Hoắc Nghiễn Trưng. Lúc này mọi người đều quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo và sắc mặt u ám của Hoắc Nghiễn Trưng. Hoắc Vân Hằng đã quá quen với cái biểu cảm này rồi, chắc chắn hoàng thúc của hắn đang tức giận, lại còn vô cùng tức giận ấy chứ…
Xong rồi, không biết ai đã chọc hắn nữa, người đó quả là xui xẻo mà.
Mục Đào Đào thấy Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên xuất hiện như vậy, tâm trạng nàng vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu gợn sóng lăn tăn. Viền mắt nàng xót xót, còn giọt lệ thì tràn mi cùng với ánh mắt mờ mịt.
Nhìn ánh mắt long lanh như nước của nàng, trái tim Hoắc Nghiễn Trưng như bị thứ gì đó đâm vào, nó bỗng nhiên co thắt lại, hắn dịu giọng gọi: “Lại đây.”
Lúc Mục Đào Đào đi, Hoắc Vân Hằng mới phát hiện tay mình vẫn đang đặt trên vai nàng, còn chưa kịp bỏ xuống. Hóa ra người chọc hoàng thúc tức giận lại là hắn sao…
Hắn muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ đành ỉu xìu chào hỏi: “… Hoàng thúc.”
Mục Đào Đào đi rất chậm, nước mắt ngân ngấn trên mi vẫn không rơi xuống.
Đến khi nàng đứng trước mặt Hoắc Nghiễn Trưng, giày đã bị dính tuyết, chóp mũi lạnh đến mức đỏ bừng, còn hai gò má thì ửng đỏ. Hoắc Nghiễn Trưng thấy dáng vẻ này, chậm rãi ngồi xổm xuống rồi đưa tay áp lên gò má nàng, ngón tay cái lướt nhẹ lau đi những giọt nước mắt.
Trưởng công chúa Trọng Hoa nghe tin Hoắc Nghiễn Trưng tới thì vội vã mang người chạy đến. Trong một góc hẻo lánh mà có bao nhiêu người vây quanh, không ai lên tiếng. Mọi người nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương bình thường chỉ một câu không hợp đã muốn lấy mạng người khác, nay lại nhẹ nhàng cẩn thận xoa gương mặt của Vĩnh An quận chúa, dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng.
Hắn lau xong lại cầm khăn lau đi lớp tuyết bám trên giày, nhỏ giọng hỏi: “Chân có bị lạnh không?”
Nghe Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, nàng lắc đầu nhưng hai mắt lại ầng ậng nước, ngay khoảnh khắc giọt nước mắt rơi xuống, nàng lập tức nhào vào lòng Hoắc Nghiễn Trưng.
Hoắc Nghiễn Trưng ôm nàng rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ dành: “Ngoan ngoan, hoàng thúc đây rồi, đừng khóc nữa.”
Hắn dỗ nàng bằng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt khi nhìn vào Xuân Hiểu và Thu Nguyệt lại đằng đằng sát khí.
Xuân Hiểu vội vàng bước tới trước mặt hắn, hai tay nàng ấy cầm cái hộp bị rơi vỡ rồi nói: “Bẩm chủ nhân, Minh Châu quận chúa cho rằng tiểu chủ nhân đã lấy đồ của Vương phủ để làm quà lễ nên mới hất vỡ ạ.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn cái hộp thì lập tức nghĩ tới cây trâm cài thô bỉ mà hắn đã chọn. Sau đó hắn lại nhớ đến những lời vật nhỏ trong lòng mình đã nói, lễ cập kê là chuyện vui của mỗi nữ nhân, vì vậy phải tặng thứ gì đó thật xinh đẹp.
Mà mắt nhìn của nàng cũng rất tốt, chọn trúng bộ trang sức bằng huyết ngọc cổ kia. Giờ muốn tìm một bộ giống y vậy thì quả thật là chuyện nghìn lẻ một đêm ấy chứ, nhưng không ngờ nó cứ thế mà bị rơi vỡ mất.
Nhưng chuyện làm hắn tức giận hơn là cô nương mình chiều chuộng lại bị mấy con chó mèo tùy ý bắt nạt!
Xem ra hình phạt của Trường Anh, Trường Đình còn lâu mới có thể khiến người khác nhìn rõ thái độ của hắn!
Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt đen láy của hắn như chìm trong băng đá dưới địa ngục, hắn khẽ mở miệng: “Là Minh Châu quận chúa à?”