Cuối thu năm Nguyên Khánh thứ mười chín, không khí mát mẻ dễ chịu, chiếc lá nơi Nhạn Sơn đã đỏ rực như lửa, ánh nắng chiều bảng lảng trải khắp chân trời, báo hiệu đã đến lúc người nên quay về rồi.
Hai thiếu nữ mặc bộ đồ chuyên dụng màu đỏ đen cưỡi ngựa băng qua đường xá sầm uất náo nhiệt, mái tóc đen dài buộc cao phất phơ trong gió cùng tiếng vó ngựa vang lên, hiên ngang oai hùng không tả xiết.
Có đứa trẻ nhỏ bất chợt thốt lên: “Hai vị ca ca kia thật đẹp quá!”
Người lớn đứng bên cạnh cười hiền từ đáp lại: “Họ không phải ca ca đâu.”
Đứa nhỏ bối rối gãi gãi sau đầu nhìn theo bóng lưng với vẻ mặt vô cùng nghi ngờ: “Họ đúng là ca ca mà.”
Người nọ mỉm cười đang định trả lời thì nghe thấy một thiếu nữ lớn tiếng kêu: “Đào Đào, chờ ta với!”
Nghe thấy tiếng gọi của Ngụy Vân Hi, nàng quay đầu lại, mỉm cười nói: “Hôm nay hoàng thúc quay về, ngươi nhanh lên một chút.” Dứt lời, thoáng cái nàng đã kẹp hai chân vào bụng con ngựa, phất dây cư**g rồi khẽ kêu: “Giá”. Con tuấn mã lông đỏ phía dưới nhận được lệnh ngay lập tức phi như bay, Ngụy Vân Hi vội vàng đuổi theo.
Tiếng vó ngựa vang dội lấn át cả tiếng trả lời của người qua đường.
Cuối cùng vẫn là Mục Đào Đào chạy đến cổng Vương phủ trước một bước. Nàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, kéo dây cư**g đứng chờ Ngụy Vân Hi ở phía sau.
Đầy tớ từ trong phủ đi ra dắt ngựa về chuồng, Ngụy Vân Hi nói: “Ta chạy mệt muốn oải luôn, chắc Nhiếp chính vương còn chưa về đâu, ngươi gấp gáp làm gì chứ.”
“Ta gấp bao giờ hả? Không phải ngài ấy không cho phép ta cưỡi ngựa hay sao, nếu quay về mà bị tóm được thì coi như ta xong đời. Thế nên nếu ta về trước thì có phải ngài ấy sẽ không có chứng cứ bắt tội hay sao?” Nàng nhỏ giọng phân bua, Ngụy Vân Hi bất lực lắc đầu: “Dù thế thì ta cũng chưa từng thấy ngài ấy mắng ngươi bao giờ, chẳng qua vì trước đó ngươi bị trẹo chân chưa khỏi hẳn nên mới cấm không muốn ngươi chịu khổ thôi.”
“Ngươi không thể hiểu đâu.”
“Được được được, là ta không hiểu.”
Hai tỷ muội đùa giỡn ồn ào tiến vào trong phủ.
Hai năm trôi qua trong nháy mắt, họ đã bỏ được được tính trẻ con từ lâu, sớm đã trở thành những thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi.
Nhưng bởi vì Ngụy Vân Hi vẫn vô cùng nghịch ngợm nên Ngụy đại nhân đã mời một võ sư cho nàng ấy. Không ngờ nàng ấy rất có hứng thú, không than khổ cũng không hề lười biếng. Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi thường xuyên chơi đùa cùng nhau nên nhân tiện nàng cũng học được đôi chút võ công mèo ba chân. Hơn nữa, nàng thường xuyên luyện tập nên nàng cũng không còn dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh như trước nữa.
Thu Nguyệt vừa thấy hai người bước vào phủ thì vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng cúi đầu chào: “Xin chào Quận chúa, chào Ngụy tiểu thư.”
Ngụy Vân Hi mỉm cười, Mục Đào Đào vội vàng hỏi: “Hoàng thúc vẫn chưa về phải không?”
Thu Nguyệt khẽ lắc đầu thở dài, nặng nề trả lời: “Đã quay về rồi thưa Quận chúa, Vương gia đã chờ người từ lâu.”
Mục Đào Đào: “…”
Nàng lẩm bẩm với vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Không phải nói hôm nay nghị sự rất bận, phải đến tối mới về được ư? Sao lại về sớm như vậy chứ?”
Thu Nguyệt nở nụ cười hòa nhã: “Không sao, nô tỳ thấy Nhiếp chính vương cũng không tức giận, tốt hơn là…” Thu Nguyệt nói đến đây thì đưa ánh mắt về phía Ngụy Vân Hi. Ngụy Vân Hi híp mắt, cảm thấy có chút không ổn, nàng ấy bước một bước dài rồi xoay người lập tức chạy đi: “Đào Đào, ngươi bảo trọng nhé, ta về phủ trước đây.”
Nàng ấy vừa chạy vừa nói: “Ta đã qua cái tuổi phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của người khác từ lâu rồi, bây giờ ta sợ lắm.”
Mục Đào Đào nhìn theo bóng lưng của nàng ấy, bờ vai nàng từ từ buông xuống, uể oải đi về phía Đông viện.
Hoắc Nghiễn Trưng đang ngồi ở trong viện, hôm nay hắn mặc một bộ triều phục màu tím, tấm vai rộng vững chãi, phần eo được chiết gọn gàng và đôi chân dài vẫn luôn vô cùng thu hút. Từ sau khi tiểu Hoàng đế Hoắc Vân Kỳ hôn mê, dường như Hoắc Nghiễn Trưng không còn hung ác như trước nữa. Nhìn bên ngoài tưởng như đã trở nên điềm tĩnh, trầm lắng hơn, lại tỏa ra một cảm giác cao lãnh, không tức giận cũng không phô bày thị uy. Hắn không còn động thủ nữa, ấy thế mà lại khiến đám triều thần còn e ngại hơn cả lúc trước.
Mục Đào Đào đến cửa viện thì không bước vào ngay mà đứng ngoài ngó đầu quan sát. Vốn dĩ nàng muốn nhìn xem Hoắc Nghiễn Trưng đang ở đâu, nhưng không ngờ vừa mới ló đầu ra đã lập tức đối mặt với ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng quay sang nhìn.
Đôi mắt bằng phẳng không gợn sóng của hắn giống như vực thẳm không thấy đáy, biết rõ có thể sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn phải khuất phục trước sự hấp dẫn của nó mà bước đến gần hơn.
Bị bắt gặp, nàng cũng không trốn tránh nữa mà bước qua cửa viện.
“Hoàng thúc, người về rồi.” Nàng vừa lên tiếng bắt chuyện vừa tiến đến bên cạnh hắn.
Hắn “Ừ” một tiếng rồi nhíu mày, ra hiệu cho nàng ngồi xuống ghế bên cạnh: “Nàng đã làm gì vậy?”
Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng phồng miệng, để lộ dáng vẻ đáng yêu vô tội, lẩm bẩm nói: “Ta ra ngoài cưỡi ngựa với Vân Hi.”
Nàng vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng bình tĩnh nhìn nàng trong giây phút rồi bất lực lắc đầu, khẽ than: “Mắt cá chân còn đau hay không?”
“Không đau.”
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất lực, nàng đã lớn rồi, cũng có sở thích và suy nghĩ của riêng mình về thế giới bên ngoài, có Ngụy Vân Hi bầu bạn, nàng sẽ cưỡi ngựa, sẽ săn bắn.
“Nàng không nghe lời ta.” Hoắc Nghiễn Trưng nói rồi khom lưng cởi giày ủng và tất giúp nàng. Bàn chân nàng có chút ửng đỏ, có lẽ do chạy mà nên, hắn xoa vào vị trí vết thương phía trước rồi hỏi: “Chỗ này đau sao?”
Khi bị chạm vào, nơi đó vẫn còn mang chút cảm giác, nàng đáp: “Không đau.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Xuân Hiểu bên cạnh rồi căn dặn: “Lấy một chậu nước nóng và mang rượu thuốc tới đây.”
Xuân Hiểu nhanh chóng đưa đồ đến, Hoắc Nghiễn Trưng vén tay áo lên, ngồi xuống, đặt đôi bàn chân của Mục Đào Đào vào chậu, rửa sạch, thay chậu nước. Hắn bắt đầu rót rượu thuốc và xoa bóp nhẹ nhàng.
Hành động này của Hoắc Nghiễn Trưng từ lâu đã trở nên vô cùng quen thuộc với các hạ nhân trong vương phủ.
Trước đây khi chân của biểu tiểu thư chỉ vừa khá hơn một chút, lúc còn ở lại Vương phủ, nàng ấy đã thể hiện tâm tư của mình để Nhiếp chính vương hiểu rõ tấm lòng nàng ấy. Nàng ấy đã khiến Vĩnh An quận chúa hiểu lầm rồi trốn đi. Ngay đêm đó, Nhiếp chính vương đã sai người đưa biểu tiểu thư đến Vĩnh Thọ Cung, còn bảo rằng khi nào nàng ấy chưa gả đi thì khi ấy không được bước vào Vương phủ nửa bước.
Sau đó, Mục Đào Đào học cưỡi ngựa cùng Ngụy Vân Hi không cẩn thận bị ngã gãy chân. Hoắc Nghiễn Trưng đã tận tâm chăm sóc từng li từng tí, hắn còn dụng tâm tìm đến Thạch Quảng để học phương pháp xoa bóp. Mỗi lần nàng không nghe lời, chạy ra ngoài chơi rồi quay về với đôi chân bị phù thì hắn đều xoa chân giúp nàng như vậy.
Hai năm qua, trong và ngoài phủ, ở khắp Kinh thành này làm gì có ai không biết Nhiếp chính vương vô cùng nâng niu và ân cần với Vĩnh An quận chúa, chuyện gì cũng chiều chuộng nàng hết mực.
Không biết ai lan truyền rằng Nhị điện hạ có tình cảm với Vĩnh An quận chúa, khiến Minh Châu quận chúa vì ghen tuông tranh giành tình nhân mà hại Vĩnh An quận chúa rơi xuống nước. Nhiếp chính vương đã cực kỳ tức giận, ngay lập tức sắp đặt hai người họ ở bên nhau, thoạt nhìn, đây có vẻ là chuyện nên chúc mừng.
Nhưng Nhị điện hạ vốn không hề thích Minh Châu quận chúa, hắn ta đã bỏ trốn trước khi thánh chỉ được ban xuống. Bây giờ sống hay ch*t, người đang ở đâu thì chẳng ai có tin tức gì.
Lại nói về phần Minh Châu quận chúa, Hoắc Vân Chiêm đào hôn đã biến nàng ta trở thành trò cười cho toàn bộ Kinh thành. Trọng Hoa trưởng công chúa vì muốn dỗ cho nàng ta vui vẻ nên đã tìm một vài tiểu ca kĩ diện mạo đẹp đẽ đến cho nàng ta.
Quả nhiên, nàng ta đã nhanh chóng từ bỏ và chìm đắm trong trụy lạc.
Nhiếp chính vương tâm cơ hiểm độc nên chẳng ai dám tự nguyện tới lĩnh giáo. Tất cả đều ngầm hiểu ý rồi dặn dò các tiểu thư và công tử trong phủ, nếu không có chuyện gì thì đừng có động đến Vĩnh An quận chúa, mà dù có xảy ra chuyện thì cũng phải biết nhẫn nhịn chịu đựng.
May thay Mục Đào Đào vốn tốt tính, hiền hòa, thỉnh thoảng ba tiểu thư của Quận vương phủ tụ tập với nhau, họ đều cùng lứa tuổi nên dễ nói chuyện, dễ thân thiết, hòa hợp vui vẻ hoàn toàn không xảy ra xung đột gì.
Sau khi nắn bóp cẩn thận hồi lâu, Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ giọng nói: “Không bao lâu nữa là đến lễ cập kê của nàng, có phải muốn mời Ngụy tiểu thư làm chủ trì không?”
Nàng gật đầu trả lời: “Ừ, chính là nàng ấy.”
“Vậy nàng nên nói với nàng ấy sớm một chút, mời nàng ấy làm người chủ trì cho nàng, ta sẽ chuẩn bị lễ vật thật tốt.” Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò.
Mục Đào Đào nói: “Được, ta đã chuẩn bị xong lễ vật cho nàng ấy rồi, chỉ là chưa ngỏ lời.”
Hắn mỉm cười nói: “Vậy hẳn nàng ấy sẽ rất vui khi được đưa đến hai phần lễ.”
“Còn chính khách thì sao? Người có ý kiến gì không?”
Chính khách của lễ cập kê cũng phải là những nữ trưởng bối tài đức vẹn toàn, nàng thật sự vẫn chưa biết nên mời ai.
Thấy nàng im lặng suy nghĩ, Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ giọng hỏi: “Không chọn được ai sao?”
“Tịnh Thù công chúa có được không?” Nàng hỏi.
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mày, dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn vẻ mặt của hắn, Mục Đào Đào dò hỏi: “Không phù hợp sao?”
“Không phải không phù hợp…” Chỉ là, mặc dù Tịnh Thù có thể làm trưởng bối của nàng, nhưng đó lại là muội muội của hắn.
Nhưng thôi, lựa chọn những người tài đức vẹn toàn cũng nên chọn vài người thân quen và đối xử tốt với nàng.
Sau khi xoa chân cho nàng, hai người ngồi trong viện nghỉ ngơi, cho đến khi ánh mặt trời đang dần biến mất thì Xuân Hiểu đến bẩm báo: “Vương gia, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
“Đưa lên đi.”
Sau khi ăn xong bữa tối, hai người cùng nhau trở về Đông viện.
Bao lâu nay nàng vẫn ở trong Đông viện cùng hắn, mặc dù có nhiều lúc phải chịu giày vò nhưng vẫn hoàn toàn có thể khống chế được.
Nhưng, bây giờ nàng đã lớn như vậy rồi, dù thế nào thì cũng vẫn nên tách ra ở riêng mới được. Kể cả sau lễ cập kê họ có thành thân thì hiện tại cũng cần tách ra ở riêng mới thỏa đáng.
Hắn đã cố gắng dụng tâm thế mà nàng lại không hiểu ý mà quay về Thấm viên, hiện tại Thấm viên đã trở thành nơi cất giữ y phục, đồ trang sức, nuôi vẹt và hoa cỏ của nàng.
Hắn muốn mở miệng, nhưng mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Mục Đào Đào nhận thấy được sự ngập ngừng đó bèn hỏi: “Hoàng thúc có gì muốn nói sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại của nàng rồi nói: “Nàng cũng đã lớn rồi, có thể chuyển về Thấm viên sống một mình được không?”
Nghe vậy nàng có hơi sửng sốt, nàng đến tuổi cập kê rồi, đã lớn rồi, đã là một nữ tử trưởng thành rồi. Nam nữ chưa thành thân ở cùng một phòng đúng là không thể được, nhưng nàng cũng không hề muốn sống một mình trong Thấm viên.
Đột nhiên nàng cảm thấy không muốn lớn, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác. Nàng không còn là một đứa trẻ nữa, nàng cần phải học cách vượt qua nỗi sợ hãi, nhẫn nhịn một chút. Chờ đến sau lễ cập kê thì nàng có thể danh chính ngôn thuận gả cho hắn, vậy thì lại có thể trở về một cách đường hoàng rồi.
Nghĩ đến chuyện sau này, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng với chuyện trước mắt, quả thực nàng vẫn còn xúc động và có chút mất mát.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Được, vậy ngày mai ta sẽ chuyển đi luôn, được không?”
Hoắc Nghiễn Trưng hơi sững sờ, hắn hoàn toàn không nghĩ nàng sẽ đồng ý, lại càng không thể ngờ được vậy mà nàng lại nói ngày mai sẽ chuyển đi.
Nhìn vào đôi mắt trong veo và gương mặt rạng rỡ của nàng, bỗng nhiên trái tim hắn như không còn sức lực mà đổ sụp xuống, hoàn toàn trống rỗng, tâm trạng hỗn loạn rối bời không tỏ rõ, cơ thể cảm thấy day dứt và khó chịu.
Một lúc sau hắn mới có thể khó khăn mà trả lời lại: “Được.”
Đêm nay hai người đều đi nghỉ rất sớm, đèn trong điện đã tắt, chỉ còn lại khoảng không chìm trong bóng tối. Hai người họ đều nhắm mắt giả như đã ngủ, nhưng trong lòng lại vô cùng tỉnh táo.
Mãi đến nửa đêm, Mục Đào Đào nghe tiếng hít thở đều đều của Hoắc Nghiễn Trưng, thầm nghĩ có lẽ hắn đã ngủ rồi nên mới nhẹ nhàng xích qua đó. Nàng khẽ nhoài người về phía trước đặt cánh tay lên người Hoắc Nghiễn Trưng, cách một tấm chăn không dám vén lên.
Sau khi yên vị thì nàng bắt đầu nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
Hoắc Nghiễn Trưng cảm nhận được động tác của nàng. Hắn duy trì tư thế ban đầu hồi lâu rồi nhẹ nhàng trở mình, đưa tay ra ngoài cầm lấy cánh tay nàng, giống như thói quen khi xưa, kéo tay nàng rồi vén chăn đặt vào trong, sau đó vuốt vuốt đè góc chăn xuống rồi mới thu tay về đặt lên trên eo nàng, hình thành tư thế như đang kéo ôm nàng vào trong ng*c.
Thực hiện một loạt những hành động này, Hoắc Nghiễn Trưng vẫn đang nhắm nghiền hai mắt.
Mục Đào Đào nhìn hắn, nhịp đập trái tim lệch nửa nhịp, không biết sau bao lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm lên môi hắn, vừa định lùi ra thì bàn tay của Hoắc Nghiễn Trưng từ hông đã chuyển lên sau đầu nàng trong nháy mắt.
Hắn giữ chặt, không cho nàng rút lui…