Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 4: Tình tiết vụ án



“Cái gì ăn thịt người…?”

Mục Đào Đào nghe giọng điệu lãnh đạm này của hắn, đôi chân càng không kiềm chế được mà run lên một cái, nơm nớp lo sợ di chuyển về phía bức tường.

“Là… là Vân Hoàn nói, lúc mặt mũi người mũi đen lại sẽ muốn ăn… ăn thịt người.”

Hoắc Nghiễn Trưng nghe cái lý do thoái thác này liền dở khóc dở cười, nhớ đến mấy đứa trẻ Trường Anh và Vân Hoàn gặp hắn thì đều đi đường vòng.

Lúc vừa muốn tiếp tục nói gì đó thì Thái hoàng thái phi đã bước ra, đứng ở chỗ ngã rẽ của hành lang uốn khúc, nhìn hai người bọn họ. Mục Đào Đào đứng đối diện nên vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy, Thái hoàng thái phi đang đợi nàng, hình như cũng không muốn nói gì với Hoắc Nghiễn Trưng.

Nàng chỉ có thể hỏi thẳng vào chủ đề chính: “Hoàng thúc sẽ đến thăm ta chứ?”

Vừa nói xong thì đôi lông mày đang cau chặt của Hoắc Nghiễn Trưng thả lỏng ra: “Sẽ đến.”

Mục Đào Đào mím môi rồi lại hỏi: “Vậy hoàng thúc có đón ta trở về không?”

Nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, mơ hồ lộ ra vẻ kỳ vọng, tâm trạng Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên trở nên tốt hơn, khóe môi hắn khẽ cong lên, không che giấu được ý cười.

Hắn ngồi xổm xuống ôm nàng lên: “Qua vài ngày nữa hoàng thúc sẽ đến đón nàng về, bây giờ nàng ở trong cung ngoan ngoãn nghe lời nhé.”

Mục Đào Đào gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến cho tâm trạng Hoắc Nghiễn Trưng thoải mái. Hắn ôm nàng đưa lên xe ngựa, sau đó căn dặn vài câu. Thái hoàng thái phi ngồi bên cạnh nhìn hai người với khuôn mặt không thể hiện chút cảm xúc gì.

Người làm mẹ như bà còn chưa từng thấy Hoắc Nghiễn Trưng lắm mồm và nhẫn nại đến như vậy, cái gọi là sống lâu thì cái gì cũng có thể thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy. Trong xe ngựa, Thái hoàng thái phi nhìn Mục Đào Đào đang ngồi im bên cạnh, ngẩn ngơ nhớ đến lời tán gẫu của cung nhân, rằng lão phu nhân và phu nhân của Hầu phủ không chịu được nỗi nhục đã dùng một ngọn lửa mà đốt sạch Hầu phủ, làm ch*t vô số người, chỉ còn lại người sống trong biệt viện Hồ Tâm là nàng. Có người nói phu nhân Hầu gia mềm lòng, có người lại nói phu nhân Hầu gia độc ác, ai cũng có lý lẽ riêng của mình.

Thái hoàng thái phi cảm thấy nữ tử mà được nuông chiều, trong lúc biết rõ hoàn cảnh khó khăn đến như vậy, nếu Hầu gia phu nhân mềm lòng thì đã dắt nàng đi cùng thì đã xong hết mọi chuyện.

Mấy năm nay quan hệ giữa Hoắc Nghiễn Trưng và Hoắc Vân Kỳ như nước với lửa, vào thời điểm xảy ra vụ việc thì Hoắc Nghiễn Trưng lại không ở kinh thành, bà cũng không tiện nhúng tay vào vì không muốn gây nên tranh chấp.

Sau này Hoắc Nghiễn Trưng trở về rồi, nửa đường chặn người đưa về Vương phủ, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nhìn tình hình trước mắt, nỗi lo này của bà lại dâng lên, vốn dĩ bà rất yên tâm đối với những việc liên quan đến Hoắc Nghiễn Trưng, bao gồm cả việc hắn vẫn luôn không lấy vợ.

Bây giờ bà lại không yên tâm như vậy nữa.

“Đào Đào, sau này có muốn ở trong cung với ai gia không?”

Nghe lời dò thám của Thái hoàng thái phi, Mục Đào Đào cười nói: “Nếu Hoàng thúc cưới Vương phi, vậy Đào Đào sẽ ở luôn trong cung với lão tổ tông, chúng ta sẽ dẫn con của bọn họ cùng đi chơi.”

Lời này khiến Thái hoàng thái phi vui mừng hớn hở, phảng phất cứ như ngày mai bà đã có thể được ẵm cháu, bà kéo tay Đào Đào liên tục nói: “Được được, cứ làm như vậy đi.”

Con ngươi của Đào Đào khẽ chuyển động, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lão tổ tông, có thể đừng cho mọi người trong cung biết là con đang ở chỗ của người không?”

“Vì sao?”

Thái hoàng thái phi vừa hỏi xong, thấy Mục Đào Đào chầm chậm cúi đầu, bà đột nhiên hiểu ra, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu, hỏi: “Lúc hoàng thúc dẫn con về đã nói với con như thế nào?”

“Người nói con mãi mãi là Vĩnh An quận chúa.” Mục Đào Đào đáp.

Thái hoàng thái phi nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giọng nói dịu dàng: “Nó nói vậy thì chính là vậy, nhập cung rồi phải đối mặt với tất cả mọi người, con sẽ phải giống như lúc phụ thân con vẫn còn, hiểu không?”

Thực ra Mục Đào Đào hiểu, nàng không thể tùy hứng giống như lúc phụ thân vẫn còn được, nhưng khi nghe thấy câu nói này của Thái hoàng thái hậu, nỗi bất an trong lòng vẫn được xua tan đi chút ít.

Từ sau khi Mục Đào Đào được Thái hoàng thái phi dẫn vào cung, Hoắc Nghiễn Trưng cũng không tiếp tục làm tổ trong phủ nữa, ngày hôm sau liền thượng triều.

Thiếu khanh của Đại lý tự – Tiêu Dự đang kết án vụ của Trường Tín hầu.

Hoắc Vân Kỳ ngồi ở trên cao nghe Tiêu Dự tuyên bố kết án, thi thoảng liếc nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng đang chưa nói lời nào.

Sau khi trình bày xong, Tiêu Dự chờ Hoắc Vân Kỳ lên tiếng, Hoắc Vân Kỳ nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, ánh mắt hắn băng lãnh như mũi đao mà nhìn về phía Hoắc Vân Kỳ.

Trên triều không ai lên tiếng khiến bầu không khí trở nên kỳ dị.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng nói: “Bệ hạ đang đợi cái gì?”

Hoắc Vân Kỳ nắm lấy tay vịn của ghế, hắn ta tưởng hôm nay Hoắc Nghiễn Trưng sẽ không đến thượng triều, cho nên bảo hôm nay nhanh chóng kết án nhưng không ngờ Hoắc Nghiễn Trưng lại đến.

“Đối với án của Trường Tín hầu, hoàng thúc thấy thế nào?”

Hoắc Nghiễn Trưng không trực tiếp trả lời, hắn nắm thắt lưng thong thả ung dung mà bước về phía trước hai bước, quay người đối mặt với văn võ đại thần trong triều hỏi rằng: “Các khanh thấy thế nào?”

Mọi người đều trầm mặc cúi đầu không nói, sợ rằng mình sẽ bị gọi tên.

“Trần Thượng thư, ông thấy thế nào?”

Hoắc Nghiễn Trưng đột nhiên gọi tên, Trần Uyên run lẩy bẩy đứng lên: “Bẩm Nhiếp chính vương, lão thần cảm thấy án này chứng cứ không đủ.”

Lời này của Trần Uyên vừa được nói ra khiến suy nghĩ của triều thần lung lay, lập tức có người đứng ra phản bác nói: “Trần Thượng thư, vụ án này là bệ hạ đích thân thẩm vấn, ý ông là bệ hạ vu oan cho Trường Tín hầu sao?”

Trần Uyên vẫn chưa kịp phản bác đã nghe thấy Hoắc Nghiễn Trưng lạnh giọng nói: “Vậy ông nói xem, tại sao Trường Tín lại có liên quan với người của vương triều trước?”

Bây giờ người bị gi*t rồi, phủ bị tịch thu rồi, tại sao Trường Tín hầu lại có liên quan với người của vương triều trước thì sao ông ta biết được? Đương nhiên là vì để tạo phản rồi.

“Đương nhiên là vì để tạo phản.”

“Tạo phản thế nào? Do Trường Tín hầu nắm binh quyền trong tay nên tự cao tự đại? Hay là tự mình luyện binh? Bí mật hoạt động như thế nào?”

Người bị chất vấn không nói nên lời, Tiêu Dự nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, nói: “Nhiếp chính vương đây là muốn bao che cho Trường Tín hầu đến cùng sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra tia sát ý khát máu: “Bao che? Trường Tín hầu vốn là Bình Nam tướng quân của vương triều trước, sau này kề vai sát cánh cùng với tiên đế giành lại phần đất đai đã bị mất. Sau khi vào hoàng thành, một mình ông ấy đi đàm phán với An Khánh đế, khiến An Khánh đế cam tâm tình nguyện nhường lại ngai vàng, gươm chưa dính máu thì đã thắng, có công lao to lớn nên Tiên đế mới phong ông ấy là Trường Tín hầu.”

“Lại nói thêm về vương triều trước, Tiên đế cảm động và nhớ về sự nhân từ của An Khánh đế nên hạ lệnh không cho phép làm tổn thương người của vương triều trước, sao bây giờ còn xuất hiện lý do thoái thác rằng vương triều trước ác nghiệt nữa?”

“Trong phủ đệ, bổn vương có tìm ra một vài chứng cứ không quan trọng, nên đã cầm lông gà làm thành mũi tên.”

“Các người đừng quên là Trường Tín hầu khuyên An Khánh đế đầu hàng. Vẫn còn mang ơn nên Trường Tín hầu có liên lạc với người của vương triều trước cũng là chuyện bình thường, mười mấy năm trước bổn vương đã điều tra một lần rồi, những thư từ qua lại đều được Tiên đế xem qua. Không rõ tình tiết vụ án mà gi*t nhầm công thần còn muốn bổn vương bị vạ lây sao?”

“Ôi, Thiếu khanh đại nhân, ngươi cũng quá gấp gáp rồi đó.”

Lời của Hoắc Nghiễn Trưng vừa thốt lên, văn võ trong triều không một người  nào dám lên tiếng, chỉ nghe hắn gằn giọng nói: “Bệ hạ trẻ người non dạ, bị người khác mê hoặc mà vu oan cho công thần thì không nói, chẳng lẽ các người là quan trong triều, sau này cũng muốn có một kết cục như vậy sao? Nếu đã có điểm đáng nghi, vậy thì tiếp tục điều tra, điều tra đến rõ ràng rồi hẵng đem ra kết án.”

“Tổng quản.”

“Có nô tài.”

“Lĩnh chỉ, án của Trường Tín hầu vẫn còn chỗ đáng nghi, mệnh cho thiếu khanh của Đại lý tự Tiêu Dự, Binh bộ thị lang Châu lang, Tấn An ti Tổng Tư Mô*g úy cùng nhau xét xử.”

“Vâng.”

Thánh chỉ đã ban xong, tổng quản Phù Liễm đem đến cho Hoắc Vân Kỳ đóng ngọc ấn. Hoắc Vân Kỳ nghiến chặt răng, hai má căng chặt lên, chậm trễ không động ngọc ấn.

Hoắc Nghiễn Trưng giật giật khóe môi: “Bệ hạ đang bất mãn về việc để cho Tiêu thiếu khanh quá mệt nhọc, muốn đổi người khác đi điều tra hay sao?”