Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 47: Là lỗi của ta… Nàng đừng hận ta, được không…?



Vào một ngày tuyết giờ Tuất, trời đã sẩm tối, những bông tuyết trắng tinh khôi đã khiến cho cảnh đêm dần trở nên mờ ảo hơn.

Hoắc Vân Kỳ đã nằm mê man một lúc lâu, nằm trên giường tựa như đã say giấc, vẫn còn hô hấp và tiếng mạch đập nhưng không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Phù Liễm vẫn ngồi ở trước cẩn thận chăm sóc, mỗi ngày đều rót vào miệng một ít thức ăn lỏng. Ngoại trừ việc đã gầy hơn một chút thì chẳng khác gì so với ngày xưa.

Lúc Hoắc Vân Chiêm đến, Phù Liễm vừa đút xong bữa tối, cung nhân trật tự đi vào, sau khi bưng hết đồ ăn thì đưa đi rửa sạch.

Thấy Hoắc Vân Chiêm bỗng dưng đến đây, vẻ mặt của Phù Liễm thay đổi ngay lập tức, đứng lên thưa: “Lão nô bái kiến Nhị điện hạ.”

“Đứng lên đi, không cần đa lễ.” Hắn ta nói xong, đi đến trước giường Hoắc Vân Kỳ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Hoắc Vân Kỳ, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng, tựa như có một thứ đang kêu gào muốn phá tan xiềng xích, Dường như thứ đó không có cảm xúc, cũng không có luân lí làm người, vô tình vô nghĩa.

Hoắc Vân Kỳ là huynh trưởng của hắn ta, là Thái tử được phụ hoàng sắc phong. Bọn họ là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chung sống hoà thuận, không có bất cứ mâu thuẫn gì.

Hắn ta biết rõ rằng vốn dĩ bọn hắn có thể chung sống hoà thuận với nhau là vì hắn ta chưa bao giờ có bất kỳ h.am mu.ốn gì với vị trí kia.

Ngăn cách giữa Hoắc Vân Kỳ và hắn ta bắt đầu xuất hiện từ khi nào?

Là từ khi Hoắc Trường Anh gây chuyện, Hoắc Vân Kỳ không muốn chống lại Hoắc Nghiễn Trưng chỉ vì Hoắc Trường Anh. Mẫu hậu của hắn ta, Phó thái hậu, chỉ vì muốn ép buộc Hoắc Vân Kỳ thoả hiệp, đã nói rằng nàng ta không phải chỉ có một đứa con thôi đâu.

Hắn ta chẳng làm gì, cũng chẳng có một chút ý nghĩ nào về việc đó, thế nhưng lại trở thành một cái gai trong lòng Hoắc Vân Kỳ.

Mọi ngày đều gọi hoàng đệ ơi hoàng đệ à, chẳng để hắn ta có một chút đề phòng nào. Sau đó hắn ta mới phát hiện ở trong đồ ăn có độc, cũng là vào hôm tứ hôn kia, hắn ta mới phát hiện ra thuốc độc kia là do Hoắc Vân Kỳ sắp xếp.

Dù cho Phó thái hậu suy nghĩ như thế nào đi nữa thì hắn ta vẫn thực sự không h.am m.uốn vị trí này. Cũng có thể xưng huynh gọi đệ xác nhận thử ý nghĩ của Hoắc Vân Chiêm này mà. Nhưng Hoắc Vân Kỳ còn chẳng thèm thử dò xét dù chỉ một chút, cứ thẳng tay kêu gi*t như vậy, điều này đã khiến Hoắc Vân Chiêm vừa thất vọng vừa đau khổ. Trong một khoảnh khắc, bỗng dưng hắn ta hiểu ra thái độ xử sự một mình một cõi vênh vênh váo váo kia của Hoắc Nghiễn Trưng, đối xử với mọi người không chút lưu tình. Không phải do hắn vô tình, mà do nơi thâm cung dơ dáy bẩn thỉu này không xứng đáng để có.

Hắn yêu Mục Đào Đào, chỉ có một ý nghĩ giản đơn là cưới cô nương mà mình thích, nắm tay nhau đến lúc đầu bạc răng long, làm một Vương gia nhàn hạ sướng biết bao nhiêu.

Nhưng một giấc mơ giản đơn như vậy lại bị bọn hắn tự tay đập nát.

Rốt cuộc vị trí này có gì đáng để tranh giành?

Hắn ta trốn trốn tránh tránh để quay về đây một chuyến, lại bị Phó thái hậu vừa lúc tóm được đuôi.

Hắn ta đã trở về, vậy tiếp theo đó chính là ngày ch*t của Hoắc Vân Kỳ. Chỉ khi Hoắc Vân Kỳ ch*t, hắn ta mới có thể trở thành con rối mới, vậy thì mẫu hậu của hắn ta mới dừng tay lại.

Nhưng mà, hắn ta cũng không muốn làm con rối kia.

“Tổng quản, đêm nay trong nội cung thật ồn ào, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?” Hoắc Vân Chiêm thờ ơ hỏi, Phù Liễm cúi đầu: “Thưa Nhị điện hạ, lão nô không rõ chi tiết thế nào, hình như là Nhiếp chính vương đang tìm gì đó.”

Hoắc Vân Chiêm nhíu mày, nhìn xung quanh, trong đại điện này chẳng có gì khác so với ba năm trước đây. Từ cách trang trí, nơi đặt đồ, không dính một hạt bụi nào, có thể thấy được rằng ở đây được chăm sóc rất tốt.

Một người có thể chăm sóc tận tình cho Hoắc Vân Kỳ mà vẫn lộ diện trước mắt Hoắc Nghiễn Trưng như vậy. Hoắc Vân Chiêm cảm thấy đó chắc chắn phải là người của Hoắc Nghiễn Trưng.

“Đang tìm Vĩnh An quận chúa ư?” Hoắc Vân Chiêm vừa hỏi, đôi mắt đang cụp xuống của Phù Liễm bỗng ngước lên, nhìn thẳng: “Lão nô không rõ lắm.”

Hoắc Vân Chiêm không bỏ qua chi tiết khi Phù Liễm nghe nhắc đến Vĩnh An quận chúa thì lập tức ngước lên, khoé miệng hơi run rẩy: “Phiền tổng quản đi một chuyến đến Trương Hàn Cung, gửi một câu đến Thái hậu.”

Phù Liễm lắng nghe, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy Hoắc Vân Chiêm nói tiếp, ông ta hỏi: “Nhị điện hạ muốn nô tài nói điều gì?”

Hoắc Vân Chiêm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nói rằng, Hoàng đế đã tỉnh dậy rồi.”

Trong lòng Phù Liễm đầy khó hiểu, nghi ngờ nhìn Hoắc Vân Chiêm, chỉ thấy vẻ mặt của hắn ta vẫn bình tĩnh như thường, dường như không phải đang nói đùa.

Thấy Phù Liễm vẫn đứng yên ở đó, Hoắc Vân Chiêm bổ sung thêm một câu: “Ngoài ra phiền tổng quản gửi một câu đến hoàng thúc, trong Trương Hàn Cung, dưới tẩm điện của Thái hậu, có một hầm băng. Chỉ cần đẩy tay của tượng Quan Âm là có thể đi vào, nếu không ngại có thể đến xem thử.”

Vừa dứt lời, Phù Liễm thầm nở một nụ cười trong lòng mình. Ông ta cũng chẳng biết vì sao, quỳ lạy làm một đại lễ lớn với Hoắc Vân Chiêm: “Lão nô đi ngay.”

Nhìn bóng lưng vội vàng của Phù Liễm, ở đây, hắn ta ngồi lên giường của Hoắc Vân Kỳ. Các cung nhân hầu hạ đều đứng ở ngoài, trong điện trống trơn, lư hương bằng vàng được chạm khắc toả ra khói xanh lượn lờ, ngọn đèn trong cung điện cũng đậy chụp đèn. Ngọn đèn lộ ra từ trong chiếc lồng bằng lụa mỏng, khiến cho cả đại điện đầu ngập trong ánh nắng chiều tà ấm áp.

Hắn ta cũng chẳng rõ Hoắc Vân Kỳ bị bỏ bùa gì, có mạch đập có hô hấp không ch*t nhưng vẫn không tỉnh lại. Tất cả mọi người chỉ có thể xem như Hoắc Vân Kỳ vẫn còn sống.

Ngồi một lúc lâu, Hoắc Vân Chiêm đứng dậy kéo một sợi dây từ trên màn che xuống, làm một nút thắt, nhẹ nhàng tròng lên cổ của Hoắc Vân Kỳ.

Hắn ta dừng một chút, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn khuôn mặt của Hoắc Vân Kỳ, lẩm bẩm nói: “Hoàng huynh, mong kiếp sau huynh sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt.”

Trong đại điện đầy im ắng, trái tim của Hoắc Vân Chiêm bị một bàn tay bóp chặt. Hắn ta cắn răng, từng chút một, buộc chặt sợi dây, trơ mắt nhìn sắc mặt của Hoắc Vân Kỳ dần đỏ lên. Trông thấy Hoắc Vân Kỳ bỗng mở mắt, trợn tròn mắt lên nhìn hắn, lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

Hoắc Vân Kỳ bỗng trợn tròn mắt đã khiến Hoắc Vân Chiêm sợ hãi, nhưng hắn ta cũng không buông tay, chờ đến khi con ngươi của Hoắc Vân Kỳ dần tan rã, gương mặt đỏ rực dần dịu lại theo thời gian, hắn ta mới nhẹ nhàng buông tay.

Phù Liễm sai Thanh Dương đi truyền lời cho Hoắc Nghiễn Trưng, còn mình thì đi đến Trương Hàn Cung gửi lời đến Thái hậu.

Trong nội cung Trương Hàn, Phó thái hậu nhìn chằm chằm Phù Liễm, ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

“Ngươi nói cái gì?”

Phù Liễm khom người bẩm: “Bệ hạ đã tỉnh lại, muốn gặp Thái hậu nương nương, lão nô đã sai người đi gọi thái y đến.”

Nghe Phù Liễm nói vậy, vẻ mặt Thái hậu ngưng trệ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nghiêm nghị hỏi: “Hôm nay bệ hạ đã ăn chưa?”

Trong phút chốc, Phù Liễm không hiểu rõ lời này của Thái hậu, trực giác đã mách bảo ông ta rằng Thái hậu sẽ không vô cớ hỏi như vậy. Canh loãng của Hoắc Vân Kỳ đã được sắp xếp từ trước, bọn họ cũng đúng giờ cho ăn, nên bây giờ câu hỏi này của Thái hậu như thể đang muốn xác nhận điều gì đó.

Ông ta nói: “Dạ bẩm Thái hậu, lão nô đang chuẩn bị đồ ăn thì Nhị điện hạ đã đến, nên bệ hạ vẫn chưa ăn bữa tối hôm nay.”

Dứt lời, bỗng thấy xương gò má của Phó thái hậu căng chặt, ánh mắt nhìn về phía Phù Liễm tựa như muốn xé xác phanh thây ông ta.

Nhưng nàng ta chỉ đứng dậy mang người đi thẳng đến Tử Thần Điện.

Bọn họ vừa rời đi, Hoắc Nghiễn Trưng đã mang người đến Trương Hàn Cung. Tất cả mọi người đều bị khống chế, tiến vào tẩm điện của Thái hậu, tay tượng Quan Âm trong lời nói của Hoắc Vân Chiêm ở ngay trên ngăn tủ đỏ sậm bên cạnh giường.

Sau khi vặn nó ra, bỗng nghe thấy tiếng tấm ván gỗ vang lên kẽo kẹt. Cánh cửa bí mật được mở ra, khí lạnh trào ra khỏi cửa, Phong Tức trầm giọng nói: “Chủ tử, để thuộc hạ đi xuống để kiểm tra trước đã.”

Nhưng hắn ta chưa nói hết, Hoắc Nghiễn Trưng đã đi xuống dưới rồi.

Đi xuống cầu thang chật hẹp, bên trong là một căn phòng băng không khác mấy so với tẩm điện, trong đó có đặt một cỗ quan tài bằng băng.

Chiếc hòm bằng băng xuyên thấu, hôm nay Mục Đào Đào mặc một bộ xiêm y trắng đỏ xen kẽ, vết màu đỏ lộ ra từ trong hòm quan tài bằng băng kia. Hoắc Nghiễn Trưng đi đến mở nắp quan tài rồi ôm nàng ra khỏi đó. Cả người nàng lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, đôi môi trở nên tím rịm, cổ, cánh tay và tất cả các mảng da thịt bên ngoài đều bị bầm đen.

Hoắc Nghiễn Trưng ôm nàng, đôi mắt màu đỏ tươi lập tức rơi lệ.

“Đào Đào!” Hoắc Nghiễn Trưng khẽ kêu một tiếng.

Nhưng người đang nằm trong lòng hắn lại không trả lời gì.

Trông thấy Mục Đào Đào như thế, chắc chắn không phải do bị đông cứng, có lẽ đã bị trúng độc, hắn ôm nàng nhanh chóng ra khỏi phòng băng.

Thân thể lạnh băng im lặng nằm trong lòng hắn, khiến hắn không kìm được mà run rẩy.

Thái y đang bắt mạch cho Mục Đào Đào, Hoắc Nghiễn Trưng đã sai người đưa Thạch Quảng vào cung. Người đi đón chưa đến nửa nén hương, Thạch Quảng cũng đã đến Trương Hàn Cung.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy Thạch Quảng đến nhanh như thế, vui mừng đè nén sự kinh sợ lúc nãy. Chỉ cần Thạch Quảng ở đây, vậy thì Mục Đào Đào sẽ không sao cả.

Hắn đã nghĩ như vậy.

Một đám thái y đứng phía sau trơ mắt nhìn Thạch Quảng bắt mạch rồi viết phương thuốc ra, nhanh chóng ghim kim lấy máu cho Mục Đào Đào. Sau đó bảo Hoắc Nghiễn Trưng dùng rượu ấm mát xa tay chân cho Mục Đào Đào.

Còn Nhiếp chính vương bình thường hầm hầm giận dữ thế nào, bây giờ cũng mặc cho người này sai bảo, tự mình làm ấm tay chân cho Vĩnh An quận chúa. Cũng không biết là do vị đại phu vô danh tiểu tốt này hay là do Vĩnh An quận chúa đang nằm hấp hối trên giường.

Có lẽ là vì Vĩnh Anh quận chúa rồi.

Phó thái hậu đi đến Tử Thần Điện, Hoắc Vân Chiêm không ngồi ở trước giường, cũng không nhìn thấy một Hoắc Vân Kỳ đã tỉnh lại. Mà thứ nàng ta trông thấy là một Hoắc Vân Kỳ với chiếc dây thừng còn buộc chặt trên cổ.

Nàng ta đưa tay từ từ thăm dò, đã không còn thở nữa.

Giờ phút này, Phó thái hậu thực sự không rõ bản thân đang vui hay buồn, bởi theo kế hoạch của nàng ta, Hoắc Vân Kỳ sẽ ch*t trong đêm nay. Mà hình như cũng chính vào giờ này, nhưng phải ch*t trong tay nàng ta. Nàng ta đã cho Hoắc Vân Kỳ sinh mạng, nhưng chính nàng ta cũng đã cướp đi điều đó, coi như đây là một vòng luân hồi đi.

Nhưng Phù Liễm nói, chưa cho Hoắc Vân Kỳ dùng thức ăn tối đó, rõ ràng không phải do nàng ta đích thân kết thúc sinh mạng của hắn ta.

Nàng ta cắn răng, quay đầu trừng mắt với Phù Liễm: “Là ai làm?”

Phù Liễm cúi người, trầm mặc.

“Là con!”

Một giọng nói quen thuộc ở phía sau truyền tới, Hoắc Vân Chiêm chầm chậm bước ra từ đống đổ vỡ. Hắn ta mang nét mặt phảng phất ý cười đối diện với sự kinh ngạc của Phó thái hậu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao mẫu hậu phải kinh ngạc đến vậy? Chẳng lẽ đây không phải điều người muốn sao?”

Nhìn nụ cười trên mặt của Hoắc Vân Chiêm, lại nghe hắn ta nói như vậy, Phó thái hậu siết chặt tay, quay đầu nhìn Hoắc Vân Kỳ nằm trên chiếc giường đổ vỡ, đầu óc trở nên mờ mịt.

“Mẫu hậu muốn gi*t hoàng huynh, giá họa cho Nhiếp chính vương, nhưng sợ Nhiếp chính vương sẽ không khoanh tay chịu trói nên đã bắt cóc Vĩnh An quận chúa! Có phải hay không?” Từng câu từng chữ Hoắc Vân Kỳ nói đều đoán trúng kế hoạch của nàng ta, không hề sai lệch.

“Con đang nói hưu nói vượn gì vậy?”

Phó thái hậu hỏi, trong đầu nghĩ đến mục đích Hoắc Vân Chiêm gọi nàng ta đến Tử Thần Điện, có lẽ hắn ta vẫn chưa biết Mục Đào Đào bị nhốt ở hầm băng. Nàng ta tự an ủi chính mình, nhưng trong lòng lại ngày càng lo sợ!

“Con nói sai hay không, có lẽ trong lòng mẫu hậu rõ nhất. Đợi thêm lát nữa, con sẽ trở thành Hoắc Vân Chiêm gi*t vua, không biết tam đệ có nguyện ý làm con rối trong tay mẫu hậu không?”

Lời này như tiếng sét giữa trời quang, nàng ta đã quá coi thường đứa con trai này. Bây giờ Hoắc Vân Kỳ đã ch*t, nếu Mục Đào Đào còn trở về tay Hoắc Nghiễn Trưng nữa thì nàng ta thực sự sẽ mất đi tấm thẻ đánh cược cuối cùng!

Nàng ta không để ý đến Hoắc Vân Chiêm nữa, quay người vội vàng ra ngoài. Khi đi ngang qua người Phù Liễm, nàng ta liếc nhìn Phù Liễm, khẽ hỏi: “Tổng quản, hôm nay Nhị điện hạ có đến Tử Thần Điện không?”

Phù Liễm không trả lời ngay mà nhìn về phía Hoắc Vân Chiêm. Phó thái hậu thấy vậy, nhàn nhạt nói: “Ai gia hy vọng tổng quản còn nhớ đến ân tình của Tiên đế, dù không nhớ cũng không sao, bản thân hãy tự suy xét. Một thái giám ở bên cạnh công chúa của vương triều trước, không biết liệu Nhiếp chính vương có giữ lại hay không?”

Phù Liễm vẫn cúi người chưa kịp đáp lại thì Hoắc Vân Chiêm đã lên tiếng: “Bây giờ mẫu hậu có trở về cũng không còn kịp nữa rồi, con đã sai người thông báo cho hoàng thúc. Có lẽ bây giờ hoàng thúc đã đưa nàng ấy đi rồi!”

Phó thái hậu nghe xong run cả người, nàng ta bước nhanh trở lại, giơ tay tát Hoắc Vân Chiêm một cái thật mạnh.

“Tại sao con phải làm như vậy?”

Hôm nay Hoắc Vân Chiêm đã bị đánh hai lần rồi, hắn ta cười lạnh một tiếng: “Vậy tại sao mẫu hậu phải làm như vậy?”

“Đương nhiên là vì các con, vì phụ hoàng con! Vì giang sơn của Khánh Quốc!”

Lời Phó thái hậu nói đường đường chính chính, đoạn đối thoại của họ có thanh âm cực lớn khiến Phù Liễm chầm chậm lui đến cửa rồi mà vẫn có thể nghe rõ tiếng bên trong điện.

“Mẫu hậu không cần phải đem tư lợi của bản thân mình ra nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, vì chúng con? Chúng con chẳng ai mong muốn gì vị trí này, vì phụ hoàng? Vì giang sơn của Khánh Quốc? Những năm nay hoàng huynh tại vị, mẫu hậu vẫn liên tục nói vì hoàng huynh lòng lang dạ thú nên không thể ủy quyền, mẫu hậu không như thế sao? Điều khác biệt duy nhất có lẽ là hoàng huynh nắm quyền vì phúc lợi của bá tánh, còn mẫu hậu nắm quyền chỉ là vì… trong lòng người hẳn rõ nhất!”

Lời Hoắc Vân Chiêm đã vạch trần hết bản chất của nàng ta, Phó thái hậu nhìn đứa con trai lạ lẫm trước mặt, trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

“Làm sao con biết được?”

Hoắc Vân Chiêm cười: “Làm sao mẫu hậu biết được con ở khách điếm? Con cũng chỉ học theo đó mà biết mẫu hậu đang làm cái gì!”

“Con không cần vị trí này, cũng sẽ không trở thành Hoắc Vân Kỳ thứ hai!”

“Trận tranh đấu này của người với hoàng thúc, con chưa từng can thiệp. Nếu chỉ có người và hoàng thúc, con cũng sẽ không nhúng tay? Nhưng tại sao hai người lại thích kéo người vô tội vào? Họ làm sai điều gì?”

Nghe Hoắc Vân Chiêm hỏi dồn, sự phẫn nộ trong lòng Phó thái hậu càng đang lên mãnh liệt: “Con… con thích tiểu tiện nhân Vĩnh An đó?”

Hoắc Vân Chiêm cụp mắt, không trả lời.

Phó thái hậu phất tay áo rời đi, đến thẳng Trương Hàn Cung. Trên đường về Trương Hàn Cung, nhận ra thủ vệ khắp nơi đã được thay người mới hết. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, trầm giọng nói với cung nhân khiêng kiệu: “Đi nhanh lên!”

Trong Trương Hàn Cung.

Mục Đào Đào chảy máu, Thạch Quảng gắng sức xoay sở truyền thuốc vào cho nàng. Mùi thuốc vô cùng khó chịu, chỉ cần ngửi đã khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Sau khi truyền xong, hắn ta lật người Mục Đào Đào lại, đặt nằm trên người Hoắc Nghiễn Trưng.

Thuốc được truyền không lâu đã phát huy tác dụng, sau khi nôn khan một hồi đã có thể nôn ra hết, sắc mặt nàng cũng dần dịu lại hơn.

Thạch Quảng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hoắc Nghiễn Trưng trên trán cũng đầy mồ hôi.

“Người không sao rồi, có thể đưa về, nhớ chú ý chăm sóc. Ta sẽ phối thêm phương thuốc để điều dưỡng cho nàng.” Thạch Quảng căn dặn, Hoắc Nghiễn Trưng khẽ gật đầu: “Loại độc tố gì vậy?”

Thạch Quảng do dự một lúc mới trả lời: “Là Hàn Hương Tán, nữ nhân uống quá nhiều sẽ không thể sinh con nối dõi, nhưng lượng độc tố trong người Quận chúa về cơ bản đều được ép ra hết rồi. Sau này ta điều thêm thuốc cho nàng, sẽ sớm ổn định lại thôi.”

Ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng lóe lên một tia sát khí, hắn ôm Mục Đào Đào rời khỏi Trương Hàn Cung, Thạch Quảng theo phía sau.

Vừa ra khỏi Trương Hàn Cung thì gặp phải Phó thái hậu đang gấp gáp trở về.

Phó thái hậu nhìn Mục Đào Đào trong vòng tay Hoắc Nghiễn Trưng, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Hoắc Nghiễn Trưng đưa mắt nhìn Mục Đào Đào trong lòng, thờ ơ nhìn Mô*g úy một cái. Sau đó người của Tấn An ti bước lên, nhanh chóng chế ngự Phó thái hậu.

“Các ngươi hỗn xược! Dám bất kính với ai gia! Cút ra!”

Nàng ta la hét, tất cả mọi người đều không nói lời nào, chỉ có tiếng binh khí va vào nhau. Hoắc Nghiễn Trưng ôm Mục Đào Đào rời đi, hắn muốn đưa Mục Đào Đào về xong xuôi mới quay lại xử lý những việc này.

Phó thái hậu thấy Hoắc Nghiễn Trưng không hề liếc nhìn nàng ta dù chỉ một cái, sự phẫn nộ và lòng đố kỵ ngay lập tức nổi lên.

“Hoắc Nghiễn Trưng! Ngươi thật sự là một tên súc sinh, nàng ta còn đáng tuổi con gái ngươi rồi. Thế mà ngươi lại thích một con tiện nhân như thế!”

“Ta cố tình chuốc thuốc cho nàng ta rồi, sau này nàng sẽ không thể sinh con, trở thành một phế nhân. Ta muốn để ngươi biết, là ngươi hại nàng ta!”

“Ngươi có thể thích nàng ta bao nhiêu? Sẽ vì nàng ta mà từ bỏ quyền lợi? Hay vì nàng ta mà đối địch với tất cả mọi người?”

“Bị ngươi thích đúng là xui xẻo! Mục Vọng Thu khi xưa tuổi xuân đẹp đẽ, vốn nên là Thái tử phi, nhưng lại bị ngươi thích mà cuối cùng không thể không vào đạo quan, rồi phải ch*t sớm! Giờ đến Mục Đào Đào cũng không tránh được! Hoắc Nghiễn Trưng, nàng ta sẽ hận ngươi, mãi mãi hận ngươi!”

Những lời bịa đặt xằng bậy của Phó thái hậu vang vọng khắp hẻm sâu. Hoắc Nghiễn Trưng ra khỏi hẻm, ngồi vào trong kiệu, hắn cởi áo choàng đắp lên người Mục Đào Đào. Người nhẹ nhàng cúi xuống, cẩn thận áp vào mặt nàng, chạm vào làn da mịn màng mà lạnh lẽo ấy.

Là lỗi của hắn nên mới xảy ra sự việc như hôm nay.

“Đào Đào, xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của ta… Nàng đừng hận ta được không?”

Hắn lẩm bẩm, không biết vì đau lòng hay là hối hận nhiều hơn, nước mắt cứ thế lăn dài trên mặt.

Thu Nguyệt đợi ở Vương phủ, thấy Hoắc Nghiễn Trưng ôm Mục Đào Đào bước từ kiệu xuống, bèn nhanh chóng tiến đến: “Vương gia, Quận chúa sao rồi ạ?”

Hoắc Nghiễn Trưng ôm Mục Đào Đào tiến thẳng vào phủ, lúc lâu sau mới từ tốn nói: “Nàng không có vấn đề gì hết.”

Mục Đào Đào được sắp xếp ở Đông viện, có Xuân Hiểu và Thu Nguyệt ở bên hầu hạ. Hoắc Nghiễn Trưng sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, sau đó lập tức hồi cung.

Hôm sau, trời quang mây tạnh, lớp tuyết dày bắt đầu tan chảy, cung nhân bắt đầu quét tuyết khắp nơi.

Trong Trương Hàn Cung, máu hòa cùng nước tuyết tạo nên cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Phó thái hậu cấu kết với cung nhân, tất cả đều bị Hoắc Nghiễn Trưng tìm ra và đích thân xử trảm. Phó Thị Nhất tộc bị tịch thu tài sản và tống vào ngục ngay trong đêm.

Triều đình và quần chúng đồn đại khắp nơi rằng Phó Thị Nhất tộc cấu kết với Phó thái hậu tạo phản, hạ độc gi*t vua.

Hoắc Vân Kỳ băng hà, hoàng tử của Tiên đế còn lại Hoắc Vân Chiêm và Hoắc Vân Hằng, không di chiếu, không di ngôn. Thế nên theo luật dựa vào thứ tự cao thấp mà kế thừa, với cách truyền ngôi này thì Hoắc Vân Chiêm là người kế vị.

Triều thần vốn cho rằng Hoắc Vân Chiêm không trở về. Nhưng không ngờ rằng trong triều đường, Hoắc Vân Chiêm và Hoắc Vân Hằng đồng loạt xuất hiện, xin Nhiếp chính vương – Hoắc Nghiễn Trưng lên ngôi hoàng đế.

Hoắc Nghiễn Trưng khi ấy chưa đồng ý, chỉ để lại một câu rằng đợi xử lý xong hậu sự Tiên đế rồi mới bàn đến chuyện này.

Mục Đào Đào tỉnh lại vào buổi chiều ngày hôm sau, ánh sáng ngoài trời rạng rỡ, tươi đẹp. Trên mái hiên, tuyết trắng tan thành nước, từng giọt từ mái ngói chảy xuống. Tiếng đá nhỏ giọt khiến nàng thoáng hoảng hốt, khắp người đau nhức như từng bị vật nặng đè lên. Nàng chầm chậm ngồi dậy, quan sát xung quanh một lượt, là phòng ngủ của Hoắc Nghiễn Trưng.

Nàng nhớ nàng đã bị bắt cóc, rồi ngất xỉu trên chiếc xe ngựa gập ghềnh, còn những chuyện xảy ra sau đó, nàng không hề nhớ được gì nữa.

Là Hoắc Nghiễn Trưng cứu nàng sao?