Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 54: Sau khi phong hậu



Giọng nói trầm thấp của Hoắc Nghiễn Trưng bỗng vang lên như tiếng chuông cổ sáng sớm, làm kinh động một đám diều hâu.

Lời này khiến Mục Đào Đào cũng phải kinh ngạc, nàng chỉ muốn để cho mọi người biết nàng với Hoắc Nghiễn Trưng không phải kiểu quan hệ đó, chỉ muốn để cho mọi người biết Hoắc Nghiễn Trưng đã đồng ý cho nàng tự chọn phu quân.

Chỉ là… trong lòng ngầm thừa nhận muốn đánh tan hy vọng của Hoắc Nghiễn Trưng.

Nhưng nàng không ngờ Hoắc Nghiễn Trưng sẽ đột nhiên nói như vậy, lại còn ngay trước tất cả triều thần trên điện. Tay nàng đặt trên vịn cửa vẫn chưa buông ra, cứng đờ tại chỗ, hồi lâu không trả lời.

Đợi chờ mà không nghe được lời đáp của Mục Đào Đào, mọi người đều quay lại nhìn nhau, không hẹn mà cùng cúi đầu. Hoắc Nghiễn Trưng bỏ sổ con trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy đi về phía Mục Đào Đào.

Thấy bóng người đi tới, tim Mục Đào Đào giật thót lên. Khi nàng thấy ánh mắt đầy oán trách của Hoắc Nghiễn Trưng, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo, buông tay khỏi khung cửa, xoay người chạy ra ngoài.

Sao Hoắc Nghiễn Trưng có thể để cho nàng chạy đi dễ dàng như thế, hắn liền rảo nhanh chân đuổi theo, triều thần trong điện ngẩng đầu ngoái nhìn.

Xuân Hiểu và Thanh Dương cùng đứng canh ngoài điện đều nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Mục Đào Đào và Hoắc Nghiễn Trưng. Sau đó nhìn thấy Mục Đào Đào chạy ra, ngay tiếp theo là Hoắc Nghiễn Trưng đuổi tới.

“Đào Đào!”

Mục Đào Đào nghe tiếng gọi, bước chân dừng lại đưa lưng về phía hắn. Dù tránh được lần này cũng chẳng thể tránh được suốt đời, cũng không có ai ở đây lúc này, nàng xoay người lên tiếng: “Hoàng thúc.”

“Chạy cái gì chứ?” Hắn từ từ đến gần, cất giọng trầm thấp.

Nàng cúi thấp đầu, nhẹ mím môi: “Ta vốn không biết trong điện có nhiều người như vậy.”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn dáng vẻ của nàng, đưa tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, ép nàng nhìn hắn: ” Ừ, bọn họ hoàn toàn không đáng để bận tâm.”

Nhìn đôi mắt sâu hun hút của hắn, trong lòng Mục Đào Đào thấp thỏm, cau mày, không đáng bận tâm, vậy nên hắn mới hỏi những lời như vậy trước mặt triều thần.

Thấy nàng cau mày, hắn khẽ đưa tay vuốt nhẹ: “Sao lại cau mày, cho hoàng thúc một câu trả lời thực sự rất khó sao?”

Nàng khẽ cắn môi dưới, rũ mi mắt, lông mi nhỏ dài phủ lên tròng mắt, không thể nhìn rõ cảm xúc của nàng. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Mục Đào Đào, một lúc lâu sau mới nghe được nàng nhẹ nhàng hỏi lại: “Vì sao hoàng thúc phải nói như vậy?”

“Nói cái gì?”

Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, Mục Đào Đào nặng nề thở một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta cho là chúng ta đã nói xong từ trước đó rồi.”

“Quả thực đã nói xong rồi, nhưng Đào Đào, ta để nàng chọn, chứ đâu nói ta không thể làm người được chọn, có phải hay không?”

Nghe lời này của hắn, tâm tình Mục Đào Đào cực kỳ phức tạp. Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng không đáp lời, thấp giọng hỏi: “Nàng còn thích ta không?”

Nàng vẫn không nói gì, lại nghe hắn tiếp tục: “Ta thích nàng từ năm Nguyên Khánh thứ mười sáu đến tận bây giờ, ta biết tương lai ta cũng sẽ chỉ yêu mình nàng thôi. Ta không thể chấp nhận nhìn nàng gả cho người khác, cũng không thể chịu nổi việc để nàng rời đi. Nếu nàng không muốn thành thân, vậy ta cũng không thành thân. Chỉ cần nàng vẫn còn ở đây, ta cũng sẽ bắt đầu ở trong thâm cung sâu thẳm này, chúng ta mãi bên cạnh nhau.”

Lời này của Hoắc Nghiễn Trưng khiến nàng cảm thấy khóe mắt cay cay, thật đúng như Ngụy Vân Hi đoán.

“Nếu như cả đời này ta không thành thân, hoàng thúc cũng vĩnh viễn không thành thân sao?”

“Tại sao lại không?”

“Dĩ nhiên không thể, nếu người không có đời sau, tương lai lấy ai kế vị?”

Nhìn đôi mắt nàng ứa nước mắt, hắn siết chặt tay nàng: “Có Hoắc Vân Chiêm, Hoắc Vân Hằng, dù gì nàng cũng thấy, Hoắc Vân Hằng cũng đã sinh một người con gái.”

Mục Đào Đào: “…”

“Đào Đào, gả cho ta được không?”

Hoắc Nghiễn Trưng nói xong hồi lâu vẫn không nghe được Mục Đào Đào trả lời, trái tim thấp thỏm bất an, hắn lo lắng đến nỗi cổ họng căng cứng.

Nhìn hình ảnh hắn lúc này, lại nghĩ về những năm này đã cùng nhau trải qua bao chuyện lớn nhỏ, nàng vẫn còn thích hắn. Ngụy Vân Hi đã từng hỏi, Mục Vọng Thu cũng nhắc đến, Thái hoàng thái phi cũng dò la vô số lần, nhưng nàng chỉ một mực trả lời rằng nàng không thích.

Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, sau khi Hoắc Nghiễn Trưng lên ngôi, sau khi sắc phong phải phong phi chọn tú, mỗi lần ai đó nhắc đến chuyện này nàng sẽ đều thấy không thoải mái. Mỗi lần như vậy nàng lại chạy ra ngoài đến tối muộn mới trở về cửa cung. Và dù cho trời trong hay trời mưa, hắn cũng đều đứng nơi đó chờ nàng, thấy bóng người của hắn, tâm trạng không vui của nàng ngày hôm đó mới dần được xoa dịu.

Nàng vẫn thích hắn, nhưng không dám thổ lộ những điều này.

Khi lớn lên, con người ta lại ngoan cố hơn một chút, có thể đem tâm sự giấu kín trong đáy lòng mà không để người khác nhìn thấu.

“Đào Đào còn thích ta không?” Hoắc Nghiễn Trưng chờ mãi nàng vẫn không có câu trả lời bèn tiếp tục hỏi.

Nàng không dám đối diện với hắn, buông mí mắt xuống, cất tiếng như muỗi kêu, nói thật nhỏ: “Không còn thích.”

Hoắc Nghiễn Trưng cảm giác như bị tạt một chậu nước lạnh, trầm giọng nói: “Nếu không thích, vậy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt ta mà trả lời đi.”

Nàng không nhúc nhích, Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ nắm cằm đỡ nàng ngẩng đầu lên. Nước mắt trong hốc mắt nàng không kìm được mà trào ra, động tác của hắn lại bất ngờ khiến dòng nước mắt đó nhanh chóng lăn xuống. Lồng ng*c hắn như bị kim châm, đau đớn và khó chịu. Hắn cúi người hôn gương mặt đẫm nước mắt của nàng, hơi thở ấm áp phả lên gò má của hắn, từng xúc cảm trở nên thật nhạy cảm, một luồng nhiệt truyền thẳng xuống bụng dưới. Trong nháy mắt cả người hắn trở lên cứng ngắc, nhìn đôi môi hồng hào mềm mại của nàng, hắn hơi tiến lên.

Mục Đào Đào lui về phía sau, đập vào ng*c hắn, nhưng lại bị hắn ghì chặt trong ng*c.

Giống như giông tố giữa mùa hè, tới nhanh và gấp như vậy, cứ như muốn nuốt trọn nàng mà hòa làm một, người nàng khẽ run, sau đó nhắm hai mắt.

Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi buông nàng ra, sắc mặt nàng đỏ ửng, đôi môi đỏ tươi ướt át.

Ưu tư trong mắt hắn trào dâng: “Thừa nhận thích ta khiến nàng khó chịu đến vậy sao?”

“Đào Đào, ta đã làm rất nhiều chuyện, nhưng có lẽ chuyện khiến ta hối hận nhất chính là ngày hôm đó đã trả lời nàng rằng không thể. Ta sai rồi, Đào Đào không thể tha thứ cho ta một lần sao?”

Nhìn ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng cắn răng: “Hoàng thúc thật sự đã nghĩ tới sao? Thật sự muốn cưới ta… Vì sao?”

“Rõ ràng là như vậy rồi.”

“Vậy sau này thì sao, rồi trong cung sẽ có thêm những phi tử khác?”

“Sẽ không.”

“Nếu quần thần biết được thân phận của ta để dồn ép người?”

Hoắc Nghiễn Trưng chưa kịp đáp lời, Ngụy Văn Du đứng sau cửa sổ đã mở miệng: “Chuyện của quận chúa và bệ hạ đừng nên lấy mấy lão già cổ hủ này ra làm bia đỡ đạn chứ!”

Phía sau truyền đến tiếng cười huyên náo, Mục Đào Đào đỏ mặt. Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày thể hiện sự không hài lòng. Nhưng khi cúi đầu bắt gặp Mục Đào Đào đỏ mặt, trong mắt hắn lại ánh lên ý cười. Hắn không còn quan tâm đến đám quần thần đang nghe chuyện ở góc tường trong điện nữa.

“Đào Đào còn chuyện gì không?”

Mục Đào Đào nói thật nhỏ: “Ta phải thông báo với Mục Vọng Thu một tiếng.”

Hoắc Nghiễn Trưng vội vàng nói: “Ta đi cùng nàng.”

“Không phải người còn đang có nghị sự sao?”

“Ngày mai tiếp tục.”

Mục Đào Đào: “…”

Từ sau khi mẹ con nhận nhau, Mục Vọng Thu không về lại đạo quán mà ở kinh thành mua một sân viện, hai người cùng nhau luyện đan trong sân, cứ như vậy đã quyết định ở lại luôn.

Khi Hoắc Nghiễn Trưng theo Mục Đào Đào đến thì hai người đang luyện được một lò, cả hai đều hướng mặt lên trời. Mục Đào Đào thường xuyên đến thăm, gặp cảnh này nhiều lần thành quen, nhưng đây lại lần đầu tiên Hoắc Nghiễn Trưng chứng kiến một màn này nên bị dọa đến sửng sốt.

Một bên là Công chúa tiền triều, một bên là con gái Thừa tướng, tự do tự tại hóa ra là sống như thế này.

Hắn rất hối hận, nếu hắn có thể hiểu rõ Mục Vọng Thu sớm hơn thì sẽ không cần lo lắng, do dự như vậy để gây ra nhiều chuyện phiền phức, làm trì hoãn việc hắn cưới Mục Đào Đào.

Một công chúa tiền triều như vậy thật sự sẽ không có tâm tư tạo phản.

Mục Vọng Thu và Ngụy Như Băng quay đầu nhìn thấy Mục Đào Đào đang đứng sau lưng Hoắc Nghiễn Trưng, cũng ngây ngẩn. Hai người cùng xoa tay đứng lên, nhìn Mục Đào Đào hỏi: “Làm sao…”

Ánh mắt kia chính là muốn hỏi Mục Đào Đào, sao Hoắc Nghiễn Trưng lại đi theo?

Hoắc Nghiễn Trưng cướp lời: “Là ta theo nàng tới, quấy rầy các ngươi rồi.”

Ngụy Như Băng vô cùng kinh ngạc nói: “Không phiền, không phiền, mời vào trong.”

Mục Vọng Thu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, cũng không biết có phải bởi vì muốn cưới Mục Đào Đào hay không, vốn dĩ trước đây hắn không muốn đếm xỉa đến ánh mắt đó, nhưng nay lại hơi để ý một chút.

Lúc trước nàng ấy đã không đồng ý, lần này sẽ không đồng ý tiếp sao?

Nếu nàng ấy không đồng ý, Đào Đào có thể cũng sẽ không đồng ý hay không? Hi vọng sẽ không.

Ngụy Như Băng dẫn người đến phòng chính, để tỳ nữ dâng trà. Mục Đào Đào nhìn Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Ta đi tìm nàng ấy một chút.”

Hoắc Nghiễn Trưng lập tức bỏ chén trà xuống, đứng dậy theo: “Ta đi cùng nàng.”

Hành động này khiến Mục Đào Đào và Ngụy Như Băng đều ngẩn ra, nàng vội vàng xua tay: “Ta tự mình đi trước.”

“Được, được rồi.”

Dứt lời, hắn lại ngồi xuống, quay đầu thấy Ngụy Như Băng đứng ở một bên, mặt lộ rõ vẻ lúng túng.

Ngụy Như Băng thấy Hoắc Nghiễn Trưng như vậy, thật sự có chút quen thuộc, giống như một tiểu lang quân đã từng phải năm lần bảy lượt cầu hôn. Nàng ta có chút không chắc chắn, hỏi: “Bệ hạ, quận chúa đã đồng ý gả cho ngài rồi sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn kĩ nàng: “Ngươi đoán ra được sao?”

Ngụy Như Băng bật cười, lắc đầu: “Nhìn vẻ mặt của bệ hạ rạng rỡ như vậy, sao lại không nhận ra chứ, chúc mừng bệ hạ!”

Hoắc Nghiễn Trưng “Ừ” một tiếng, ngồi im thư giãn uống trà, nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm.

Mục Vọng Thu ở hậu viện bên trong, Mục Đào Đào đi đến bắt gặp nàng ấy đang rửa tay: “Sao hắn lại theo con tới đây?”

Mục Đào Đào nhìn Mục Vọng Thu, từ khi nhận nhau, nàng còn chưa gọi Mục Vọng Thu một tiếng mẫu thân. Nhưng nàng cảm thấy, dù sao cũng là mẹ của mình, nếu nàng quyết định gả cho Hoắc Nghiễn Trưng, vậy nhất định cũng cần phải nói với nàng ấy một tiếng. Bình thường vốn không cảm nhận được sự uy nghiêm của một người mẹ trong nàng ấy, thế mà bây giờ muốn mở miệng nói chuyện cưới gả, lại đột nhiên thấy lòng bất an.

Mục Vọng Thu hừ lạnh một tiếng, thấy nàng như vậy nên nhíu mày một cái: “Có phải con muốn gả cho hắn hay không?”

Nàng yếu ớt gật đầu, Mục Vọng Thu dừng chốc lát, nhàn nhạt nói: “Ta biết hắn thích con, nếu không cũng sẽ không đối tốt với con như vậy.”

“Vâng.”

“Nhưng trước kia ta thật sự cảm thấy con chưa từng phải trải qua biến cố nào, đơn thuần ngây thơ. Mà lòng hắn vốn đầy tính toán, lại ra tay tàn nhẫn, con căn bản không phải đối thủ của hắn. Cộng thêm khi đó hắn cản trở hôn sự của ta và Thái tử, ta sợ hắn biết thân thế của con sau cha con, vậy nên ngay trước lễ cập kê của con đã uy hiếp hắn.” Nghe Mục Vọng Thu đột nhiên nhắc đến lễ cập kê hôm đó, Mục Đào Đào nhíu mày một cái: “Hôm đó người đã dùng gì uy hiếp ngài ấy?”

Mục Vọng Thu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng mới tiếp tục nói: “Thật ra ta chỉ lấy chính những chuyện hắn đã từng làm để uy hiếp. Hắn đối với con rất tốt, hắn ở trong mắt con cũng rất tốt. Nếu khi đó con biết những chuyện hắn đã làm từ rất lâu về trước, nhất định sẽ rất khó tiếp nhận, hắn sợ con chán ghét mình nên mới từ chối con như vậy.”

Dù thế nào thì Mục Đào Đào cũng không thể ngờ rằng việc Hoắc Nghiễn Trưng từ chối nàng lại có liên quan đến Mục Vọng Thu. Khó trách sau đó hắn một mực nói không thích Mục Vọng Thu, nhưng cũng không thể trả lời vì sao lại từ chối nàng.

“Những chuyện người đã làm phía sau, tại sao lại không nói cho con biết chứ?”

“Ta không thích con gả cho hắn.”

Thấy Mục Vọng Thu thẳng thắn như vậy, Mục Đào Đào có phần sửng sốt, nàng đắn đo một chút rồi nói: “Bây giờ vẫn không thích sao ạ?”

Nàng hỏi, Mục Vọng Thu trầm tư chốc lát nói: “Không thích, nhưng nếu hắn thực sự yêu con, và con còn một lòng yêu hắn vậy thì con hãy tự đưa quyết định đi, ta tôn trọng ý kiến của con.”

“Cảm ơn người.”

Lời nàng vừa nói ra, Mục Vọng Thu ngẩn ra, sau đó liền cười: “Chúc mừng Đào Đào.”

Mục Vọng Thu đồng ý nên Mục Đào Đào rất vui vẻ, lúc trở về trên mặt đầy ý cười. Mục Vọng Thu cùng nàng ra ngoài, trái tim Hoắc Nghiễn Trưng hẫng một nhịp.

Cục diện này khiến Ngụy Như Băng nhìn cũng có chút buồn cười, một thù trả một thù, thế gian này rốt cuộc vẫn có nhân quả báo ứng.

Nàng ta và Mục Vọng Thu nhìn nhau một cái, quay về phía Mục Đào Đào gọi: “Đào Đào, ta dẫn ngươi đi xem đan dược hôm nay chúng ta vừa luyện được.”

Mục Đào Đào biết Mục Vọng Thu có điều muốn nói với Hoắc Nghiễn Trưng nên ngay lập tức đi theo.

Trong phòng chính, sau khi ung dung uống vài ngụm trà Mục Vọng Thu mới nhìn Hoắc Nghiễn Trưng: “Điện hạ thật sự vô cùng kiên trì.”

“Chỉ là cuộc đời này xác định chỉ có mình nàng ấy mà thôi.”

Mục Vọng Thu khẽ gật đầu: “Thật sự hoàn toàn không để tâm đến thân phận của nàng ấy sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng trầm mặc vài giây, nói: “Ta yêu nàng ấy, chỉ có thể là nàng ấy. Tiểu thư yên tâm, ta sẽ che chở nàng ấy cả đời, sẽ không khiến nàng ấy phải chịu tổn thương hay phụ lòng nàng.”

“Vậy thì tốt.”

“Có chuyện này ta nghĩ mãi vẫn không ra, muốn mạo muội hỏi tiểu thư một câu.”

“Chuyện gì?”

“Giữa phủ Trường Tín hầu cùng hoàng đế Tây Lương có thỏa thuận gì không?” Sau khi Hoắc Nghiễn Trưng hỏi xong, Mục Vọng Thu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi có thể chấp nhận thỏa thuận giữa phủ Trường Tín hầu và hoàng đế Tây Lương không?”

Hoắc Nghiễn Trưng cau mày, nhìn Mục Đào Đào trong sân. Nàng đang quay đầu nhìn hắn cười, hắn cũng cười: “Chỉ là không nghĩ ra, xin hãy nói rõ.”

“Trường Tín hầu và hoàng đế Tây Lương đúng là có một thỏa thuận, rằng hoàng đế Tây Lương đã tự mình đưa Mục Thăng lên thành tướng quân khai quốc của tân triều. Nhưng Mục Thăng phải thật sự chiếu cố ta, đối với ta như em gái ruột cả một đời!” Mục Vọng Thu vừa nói cũng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng khẽ biến đổi: “Trường Tín hầu mang binh tạo phản là theo sự xúi giục của hoàng đế Tây Lương?”

“Đúng ra nên nói là hoàng đế Tây Lương giao quyền cho Mục Thăng lựa chọn. Mục Thăng chọn trúng người nào thì hoàng đế Tây Lương sẽ truyền ngôi cho người đó, kết quả Mục Thăng lại chọn trúng Thái tổ.”

Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Hoắc Nghiễn Trưng, giống như tảng đá lớn chìm vào biển sâu, khiến cho lòng hắn rối bời: “Vì sao hoàng đế Tây Lương lại làm như vậy?”

Mục Vọng Thu cười một tiếng: “Khi còn sống bà ấy chỉ mong quốc thái dân an, luôn cố gắng nhưng không làm được nên đã cam tâm tình nguyện dành cho người khác. Chỉ cần sông thanh biển lặng, mùa vụ thuận hòa, mùa màng dồi dào phong phú là được.”

Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng tái nhợt, Mục Vọng Thu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Cho nên, điện hạ có thể yên tâm rồi.”

“Ta đã nhìn thấy hoàng đế Tây Lương, sau khi kết thúc trao đổi, chúng ta vào cung, sắc mặt bà ấy tái nhợt. Mi thanh mục tú mang sự yểu điệu, vóc người lại mang vẻ gầy yếu hơn so với người bình thường, vai gầy mà eo cũng rất nhỏ. Dân gian truyền rằng hoàng đế tàn bạo vô lương tâm như thế nào, lật đổ bạo quân ra sao, nhưng sự thật thực sự vô cùng khác biệt. Cho đến nay ta vẫn không thể hiểu vì sao bà ấy lại can tâm tình nguyện truyền ngôi, vì không hiểu nên ta mới nghi ngờ bà ấy kết giao với Trường Tín hầu phủ chơi một ván cờ lớn.”

Hắn nói xong thì dừng một chút: “Chính ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Mục Vọng Thu dịu dàng nói: “Dù ta không thích chuyện Đào Đào đến với điện hạ, nhưng vẫn là câu nói kia, điện hạ thực thích hợp hơn Thái tử điện hạ khi đó.”

“Ta sẽ chăm sóc Đào Đào thật tốt, tiểu thư yên tâm.”

Mười lăm tháng Giêng, Hoắc Nghiễn Trưng nhân lễ Nguyên tiêu tổ chức cung yến, bất cứ quan to quan nhỏ, tất cả triều thần đều mang theo thê tử vào cung tham gia.

Đích thân hắn soạn thánh chỉ sau khi lên ngôi, nhưng phía trên không có gì ngoan ngoãn hiền thục, nhu hòa tốt đẹp thành tính, những lời dịu dàng cũng đầy trang nghiêm, soạn một thánh chỉ lưu loát những lời thề bày tỏ, ý muốn nói cưới nàng làm vợ làm Hoàng hậu của hắn, cả đời yêu nàng bảo vệ nàng…

Hoắc Nghiễn Trưng tự mình đọc thánh chỉ, Mục Đào Đào ngồi ở bên cạnh hắn, đỏ mặt đến nỗi muốn tìm cái lỗ chui vào.

Văn võ cả triều đều trợn mắt há mồm trước việc hắn làm, đáng giá lắm, có thể coi như đã có một Hoàng hậu!

Một người đàn ông ba mươi mấy năm không có một nữ nhân nào, cả cuộc đời này bọn họ cũng chỉ nhìn thấy một người như vậy.

Nhận thấy để hoàn thành tốt chính trị, Hoàng hậu nên khoan dung hơn với hắn.

Ngụy Văn Du nghĩ như vậy, một bên Ngụy lão phu nhân cười như nở hoa: “Lão già, trở về ông cũng viết cho ta một cái đi.”

Ngụy Văn Du: “… Vợ chồng già cũng viết mấy thứ quá mức chán ngấy này sao?”

Ngụy lão phu nhân: “Nhưng lúc còn trẻ ông cũng không viết.”

“Có thể ta đã nói.”

“Vậy là do ta quên, ông viết đi, coi như ta quên cũng còn có thể cầm ra xem lại một chút!”

Ngụy Văn Du: “…”

Quả nhiên, khoan dung đối với người khác chính là tàn nhẫn đối với mình.