“Diệp thị! Ngươi tiện nhân này! Mới vào cửa Mộc phủ được mấy ngày mà đã học được cách hãm hại chưởng gia chủ mẫu rồi! Hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi!”
Diệp Ngọc Châu hiểu rõ Ôn thị Đại phu nhân đã quen thói tác oai tác quái trong phủ, nên khi chịu ấm ức từ lão phu nhân, bà ta đương nhiên muốn trút giận lên nàng.
Nhưng Diệp Ngọc Châu không phải loại người đứng yên chịu đòn. Nàng nghiêng người tránh né, lạnh lùng nói: “Mẫu thân nói gì vậy? Ngọc Châu dù có không hiểu chuyện đến mấy cũng sẽ không làm cái chuyện thương thiên hại lý hãm hại chưởng gia chủ mẫu đâu!”
Hồng Tiêu đứng một bên khẽ nhếch môi. Đại tiểu thư nhà mình từ khi nào lại đáng yêu đến mức biết hãm hại người mà không đỏ mặt vậy chứ.
Diệp Ngọc Châu quay người hành lễ với Mộc lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, trời đất chứng giám! Ngọc Châu chưa bao giờ có ý định hãm hại ai cả! Chẳng phải sang xuân là ngày lành của Tam đệ và muội muội con, Diệp Ngọc Cầm rồi sao? Gọi là trưởng tẩu như mẫu, con làm tẩu tử sao có thể không lo liệu cho việc hôn sự của Tam đệ chứ. Khi phu quân còn sống, người rất quan tâm đến Tam đệ, con làm đại tẩu cũng phải lo liệu thật tốt.”
Khóe mắt Mộc lão phu nhân khẽ giật giật không để lộ dấu vết. Cái nha đầu này nói dối mà mặt không đỏ tai không nóng, tài năng thật cao siêu. Cái gì mà trưởng tẩu như mẫu? Thân mẫu người ta còn chưa c.h.ế.t đâu, đến lượt con nha đầu nhà ngươi lo lắng cho hôn sự của Mộc Cảnh Dật sao?
Hơn nữa, đích trưởng tôn Mộc Thần Dật mà bà yêu quý từ trước đến nay vẫn luôn coi thường Mộc Cảnh Dật – người đệ đệ này, nói hắn quá tham lam xảo quyệt. Sao đến miệng Diệp Ngọc Châu lại thành ra yêu quý tiểu thúc rồi?
Diệp Ngọc Châu liếc nhìn sắc mặt lão phu nhân, vội nói: “Hai tiệm vải vóc mà mẫu thân giao cho con từ trước đến nay đều là những tiệm lớn đứng đầu phố Sùng Minh, những món đồ thêu cũng rất sang trọng. Con khi còn ở Diệp gia có lưu giữ vài mẫu hoa văn mừng cưới, muốn đem đến tiệm vải để các thợ thêu dùng khi làm hỉ phục cho Tam đệ. Ai ngờ hai vị chưởng quầy kia có lẽ hiểu lầm, nói đây là tài sản của Đại phu nhân, một tiểu thiếu phu nhân thì có quyền gì mà đến tiệm kiểm tra sổ sách!”
“Hừ! Hiểu lầm gì? Cửa hàng này vốn dĩ đã được giao cho ngươi quản lý, kiểm tra sổ sách thì sao? Hai tên nô tài kia có quyền gì mà quản được chủ tử?” Mộc lão phu nhân vừa nghĩ đến những con số trong sổ sách không khỏi ầm thầm tức giận.
Hai tiệm vải của Mộc gia mà Đại phu nhân đang quản lý là những tiệm kiếm được nhiều tiền nhất trong số các cửa hàng buôn bán vải vóc của Mộc gia ở Thượng Kinh. Hơn nữa, cả quy mô cửa hàng lẫn tú nương đều là hàng đầu, lại thêm vị trí đắc địa nhất. Vậy mà lại bị Đại phu nhân quản lý đến mức thua lỗ.
May mắn là hôm qua điệt nhi tức phụ đã mang những cuốn sổ sách nhỏ lẻ trên quầy về phủ, mỗi khoản đều chắc chắn có lời không lỗ. Thế nhưng những cuốn sổ sách mà Đại phu nhân giao nộp trước đây lại toàn là lỗ không lời. Người sáng mắt vừa nhìn là biết đây chắc chắn là do Đại phu nhân làm giả sổ sách để nuốt chửng bạc của công quỹ.
Diệp Ngọc Châu được Mộc lão phu nhân đồng ý, trong lòng càng thêm bình tĩnh vài phần, tiếp tục nói: “Tổ mẫu nói đúng. Con dù sao cũng là Đại thiếu phu nhân của Mộc gia, bọn chúng là cái thá gì? Lúc đó Ngọc Châu thật sự muốn kiểm tra sổ sách của hai chưởng quầy đó, nhưng đúng lúc mẫu thân đi Ninh Quốc Công phủ, Ngọc Châu đành phải mang sổ sách này đến cho Tổ mẫu xem. Mộc gia chúng ta tuy gia nghiệp lớn nhưng không chịu nổi những kẻ tiểu nhân đó tham ô tiền của.”
“Tổ mẫu, hai tên chưởng quầy kia thật sự quá đáng ghét, giấu giếm Tổ mẫu nuốt chửng nhiều bạc như vậy, Ngọc Châu muốn đưa bọn chúng thẳng đến quan phủ nghiêm trị. Những tên nô tài lừa trên dối dưới như thế này thì phải đánh đòn thật mạnh, như vậy người trong phủ mới có thể giữ quy củ.”
“Ha! Ngươi cũng có phong thái chưởng gia đấy! Chuyện trong phủ này, xử lý chưởng quầy của các cửa hàng hình như chưa đến lượt ngươi nói phải không?” Đại phu nhân tức đến run rẩy, nắm chặt đ.ấ.m tay trong ống tay áo, móng tay gần như xuyên thủng lòng bàn tay.
Hai tên chưởng quầy tiệm vải đó chính là biểu huynh đệ bên nhà mẹ đẻ của bà ta, đương nhiên là cánh tay đắc lực của bà ta. Bà ta vốn định mượn hai tên biểu huynh đệ này để âm thầm chống đối Diệp Ngọc Châu, dạy cho nàng một bài học.
Không ngờ tiện nhân này lại gian xảo đến thế, lợi dụng lúc bà ta vắng nhà đích thân đến cửa hàng gây chuyện. Hơn nữa, nàng ta rất trực tiếp, không nói hai lời liền giật lấy sổ sách trên quầy rồi bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những tiểu hỏa kế trong tiệm đâu đã từng thấy phong cách làm việc thẳng thừng như vậy, đợi đến khi hoàn hồn gọi chưởng quầy ra thì Diệp Ngọc Châu đã đi xa rồi.
“Chưa đến lượt một tiểu bối như nàng nói, vậy có đến lượt ta nói không?”
Mộc lão phu nhân ánh mắt lóe lên tia tinh quang, lạnh lùng nói: “Ôn thị, ta thấy ngươi từ trước đến nay vẫn luôn tinh ranh, không ngờ lại lợi dụng người nhà mẹ đẻ mà biển thủ không ít tài sản chung về bên nhà mẹ đẻ của ngươi? Xem ra chuyện chưởng gia của Mộc phủ này, lão thân ta thật sự không dám làm phiền ngươi nữa.”
“Mẫu thân!” Ôn thị trong lòng lạnh ngắt. Lão phu nhân đây là muốn thu hồi quyền chưởng gia của mình sao?
Lập tức bà ta cũng vội vàng quỳ xuống đất nói: “Tức phụ nhi cũng bị oan uổng, không ngờ hai tên khốn kiếp đó lại làm giả sổ sách lừa gạt Mộc gia. Mẫu thân cũng biết, phủ trạch chúng ta lớn như vậy việc vặt ngổn ngang khôn xiết, đặc biệt là khi cận kề cuối năm, nhất thời bận rộn không xuể cũng có lúc lơ là. Chính vì thế mà để cho những kẻ không có mắt đó lợi dụng!”
“Nếu đã bận rộn không xuể, vậy thì đừng bận rộn nữa!” Mộc lão phu nhân hôm nay hiếm hoi mới nắm được cơ hội, làm sao có thể không thu hồi quyền chưởng gia của Mộc gia chứ?
Lần này Diệp Ngọc Châu đã cho bà một cơ hội tuyệt vời. Ôn thị lợi dụng biểu huynh đệ của mình để nuốt riêng bạc của Mộc gia, chuyện này nói ra ở đâu cũng có thể khiến Ôn thị phải giao quyền chưởng gia ra.
“Tổ mẫu! Cảnh nhi bái kiến Tổ mẫu!” Rèm cửa ở lối vào hiên các đột nhiên bị người ta vén mạnh lên. Ngay cả những nha hoàn bà tử hầu hạ hai bên cũng không kịp đề phòng Tam gia lại xông thẳng vào như vậy.
Mộc lão phu nhân đối phó với những người phụ nữ trong các đại trạch môn như Ôn thị vẫn có cách của mình. Dù Ôn thị có kiêu ngạo, ngang ngược đến đâu, bà vẫn có cách để khiến bà ta phải ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng người con trai cứng rắn sau lưng Ôn thị lại thực sự khiến bà lão này có chút đau đầu.
“Cảnh nhi! Quá vô phép!” Mộc lão phu nhân nhíu mày, giọng nói trầm xuống vài phần.
“Tổ mẫu,” Mộc Cảnh Dật cười tươi rói, tuấn tú, vài bước đi lên hành lễ với lão phu nhân rồi lại quay người đỡ mẫu thân mình từ dưới đất lên, cười nói: “Mẫu thân hôm qua còn nói cứ đến mùa đông là chân đau, hôm nay sao lại quỳ dưới đất, không sợ lạnh sao?”
Sắc mặt Mộc lão phu nhân trầm xuống, nhưng vẫn còn chút kiêng dè với Mộc Cảnh Dật.
“Cảnh nhi vội vàng xông vào vì chuyện gì?”
“Bẩm Tổ mẫu, vừa nhận được tin lô hàng của Mộc gia chúng ta ở Lũng Nam bị đạo phỉ cướp sạch!”
“Ngươi nói cái gì?!!” Mộc lão phu nhân đột ngột đứng bật dậy. Lô hàng mà Mộc gia lần này thu mua từ Lũng Nam có một lô dược liệu đặc biệt cung cấp cho hoàng gia. Lô dược liệu này do Hoàng hậu đích thân lệnh Mộc gia thu mua để dùng cho Thái tử điện hạ.
Thái tử đã lâm bệnh một thời gian, Hoàng hậu nương nương gần như đã nghĩ mọi cách, đang vô cùng phiền não. Đúng vào thời điểm quan trọng này, Mộc gia lại làm mất dược liệu chữa bệnh cho Thái tử, tất cả đầu người trong phủ cộng lại cũng không đủ để chém.