Học Thần Cậu Ấy Cứ Nhìn Tôi Mãi

Chương 56



Kỳ nghỉ hè năm học thứ nhất lên năm thứ hai, vì bố mẹ đều đã biết chuyện tình yêu của mình với Diệp Đồng Châu, Lương Ninh dứt khoát chuyển thẳng đến sống cùng Diệp Đồng Châu. Chỉ khi Kiều Dĩnh và Lương Thành An không đi làm, cậu mới dẫn Diệp Đồng Châu về nhà ăn cơm, trò chuyện.

Hôm nay như thường lệ là một ngày tỉnh dậy trên giường của Diệp Đồng Châu. Lương Ninh xoa xoa cái eo nhức mỏi, nằm sấp trên giường không muốn dậy.

Không lâu sau, Diệp Đồng Châu bưng bát cháo đã nấu xong bước vào.

“Hôm nay làm cháo bò trứng hoa, nếm thử xem, không biết có hơi mặn không.” Diệp Đồng Châu vừa nói, vừa đặt bát cháo lên bàn nhỏ.

Lương Ninh chống hai tay ngồi dậy, cổ áo ngủ rộng thùng thình trễ xuống một chút, dấu hôn trên cổ lộ rõ mồn một.

Diệp Đồng Châu thấy có chút tâm viên ý mã, đưa tay giúp cậu kéo cổ áo lên: “Quần áo có hơi rộng không?”

Lương Ninh tay cầm thìa khựng lại, cười xấu xa nhìn hắn: “Cậu không thích à?”

Không biết ai tối qua như sói như hổ, thiếu điều lăn lộn cậu đến chết.

Diệp Đồng Châu phát hiện dạo này Lương Ninh gan càng lúc càng lớn, đã dám đùa giỡn với hắn mà không hề ngại ngùng. Nửa khen thưởng nửa trừng phạt như kéo Lương Ninh lại, cho cậu một nụ hôn dịu dàng đến tột cùng rồi mới nói: “Ăn cháo đi, ăn xong chúng ta đưa Tiểu Hắc đi tiêm.”

“Được.” Lương Ninh duỗi chân vào, thư giãn một chút rồi bắt đầu ăn cháo.

Tiểu Hắc tuy là chó lai bình thường, nhưng cũng được hai người chủ chăm sóc rất tốt. Không nói đến việc mỗi ngày ăn thức ăn cho chó cao cấp, ngay cả việc tiêm phòng cũng là loại nhập khẩu từ nước ngoài.

Hôm nay vừa hay là ngày Tiểu Hắc cần đi tiêm vắc-xin phòng bệnh. Lương Ninh đã hẹn với bệnh viện thú y là 10 giờ sáng.

Uống cháo xong, Lương Ninh lại nằm nghỉ một lát. Đúng giờ, cậu thay quần áo rồi cùng Diệp Đồng Châu đưa Tiểu Hắc ra cửa.

Bệnh viện thú y rất gần dã viên, đi bộ qua đó cũng chỉ mất mười mấy hai mươi phút. Hai người dứt khoát coi như dắt chó đi dạo, một đường nắm Tiểu Hắc đi bộ.

Đến bệnh viện thú y, sau khi lấy số hẹn, Lương Ninh và Diệp Đồng Châu ôm Tiểu Hắc đợi không lâu, thì đến lượt.

Diệp Đồng Châu đi làm thủ tục đăng ký, cầm thẻ số cùng Lương Ninh đưa Tiểu Hắc đến bàn tiêm vắc-xin.

Hôm nay người phụ trách tiêm dường như là một y tá thực tập mới đến, ra tay có chút không dứt khoát, mấy lần đều không tiêm đúng vị trí.

Lương Ninh nhíu mày, rất đau lòng. Vốn dĩ chỉ cần tiêm một mũi là xong, kết quả lại loay hoay cả buổi.

Diệp Đồng Châu cũng không vui, mặt lạnh tanh, học viên thực tập bên cạnh không có người hướng dẫn còn đỡ, nếu thực sự xảy ra sai sót gì, ai sẽ chịu trách nhiệm?

Đang lúc Diệp Đồng Châu muốn nổi nóng, Tiểu Hắc đột nhiên rên lên một tiếng. Lương Ninh vì đang giữ chặt nó không cho nó cựa quậy, đột nhiên bị cắn một miếng.

Lần này, Diệp Đồng Châu hoàn toàn nổi giận, vẻ mặt lạnh tanh rất đáng sợ.

Y tá thực tập run tay không cầm được kim tiêm, vắc-xin cũng chưa tiêm xong.

Có bác sĩ chính thức của bệnh viện nhìn thấy, nhanh chóng chạy đến, sau khi huấn luyện y tá thực tập một trận, lại liên tục xin lỗi Lương Ninh và Diệp Đồng Châu.

Diệp Đồng Châu mặt cứng đờ hoàn toàn không cho bác sĩ sắc mặt tốt, nâng tay Lương Ninh lên xem kỹ.

Tiểu Hắc đại khái chỉ là hành động phản xạ khi quá đau, vết cắn không sâu, nhưng vẫn bị rách một mảng da nhỏ chảy máu. Mặc kệ vết thương nhỏ đến đâu, chảy máu thì nhất định phải tiêm vắc-xin dại.

Bệnh viện bày tỏ sẵn lòng chủ động gánh chịu chi phí điều trị, ngoài việc bồi thường một số tiền nhất định cho hai người, còn hứa hẹn miễn phí tiêm vắc-xin cho Tiểu Hắc trong tương lai, và đưa họ đến trạm y tế để tiêm vắc-xin dại.

Vì thái độ nhận lỗi của bệnh viện rất tốt, Lương Ninh nghĩ lại cũng chấp nhận, dù sao cũng chỉ là chuyện tiêm vắc-xin dại thôi.

Chẳng qua, cậu và Diệp Đồng Châu đều có cùng suy nghĩ, sau này sẽ không bao giờ đến bệnh viện thú y này nữa.

Buổi sáng khi ra cửa, là thú cưng trong nhà muốn tiêm vắc-xin, kết quả buổi chiều khi trở về, thú cưng đã tiêm vắc-xin, Lương Ninh cũng đã tiêm vắc-xin.

Tiêm vắc-xin dại trước sau mất khoảng một tháng, lại còn phải kiêng dài ngày, không được ăn hải sản, đồ cay nóng và các loại thức ăn kích thích khác. Để vắc-xin phát huy tác dụng đầy đủ, một tháng nghỉ hè còn lại, Lương Ninh ngoài học lái xe, chính là ăn canh rau.

“Mình cảm giác mình ăn canh rau một thời gian nữa, là mình phải biến thành rau xanh mất.” Lương Ninh nhỏ giọng oán giận, cậu thực sự đã lâu lắm rồi không ăn đồ ăn ngon.

Diệp Đồng Châu cũng có chút đau lòng, nhưng dù sao cũng đang trong quá trình tiêm vắc-xin, những thứ không được ăn tuyệt đối không thể đụng vào, nên hắn một chút cũng sẽ không mềm lòng.

“Hôm nay đổi một chút, không ăn canh rau, chúng ta đổi thành canh bí đao.”

Vừa nghe lời này, Lương Ninh mặt xụ xuống: “Tiêu đời rồi, cuộc sống này không thể sống nổi nữa.”

Diệp Đồng Châu kéo cậu lại hôn hôn, như đang an ủi cậu.

Lương Ninh lại đẩy hắn ra, cất cao giọng gọi Tiểu Hắc. Tiểu Hắc luôn luôn ngoan ngoãn, ngồi yên trước mặt Lương Ninh chờ lệnh. Lương Ninh lại giả bộ rất tức giận mà mắng nó một trận: “Mày nói xem mày, nếu không phải mày, ba ba sao phải đi tiêm vắc-xin dại? Hả? Biết lỗi chưa?”

“Ưm…” Tiểu Hắc rên lên một tiếng, cái đuôi cũng không vẫy, nó dường như cảm nhận được chủ nhân nhỏ của mình đang tức giận.

Lương Ninh tiếp tục “giáo huấn” nó, thực ra chính là rảnh rỗi quá mà chơi đùa. Diệp Đồng Châu đứng bên cạnh nhìn, một bên vừa đau lòng cho Tiểu Hắc, một bên lại vừa đau lòng cho Lương Ninh, thật sự là dở khóc dở cười.

“Tiểu Hắc, ba ba quyết định, từ hôm nay trở đi, để mày khắc sâu sự sai lầm của mình, mỗi ngày mày ăn thức ăn cho chó phải giảm từ 100 viên xuống còn 90 viên.” Lương Ninh mặt xụ xuống, giả bộ rất hung dữ ra lệnh.

Diệp Đồng Châu không nhịn được, lập tức bật cười. Thức ăn cho chó mà hắn và Lương Ninh mua cho Tiểu Hắc rất nhỏ, một viên cùng lắm chỉ bằng hai hạt đậu nành. 100 viên giảm xuống còn 90 viên thì chẳng thấy khác biệt là bao. Hơn nữa, khi họ thường cho Tiểu Hắc ăn, cũng không thực sự đếm xem đổ ra bao nhiêu viên, chỉ là ước chừng một ít, cảm thấy đủ là được, nên Lương Ninh chính là đang cố ý nghịch ngợm.

Diệp Đồng Châu không nghiêm túc, Lương Ninh nói lời này cũng không nghiêm túc, nhưng Tiểu Hắc dường như đều nghe hiểu, lại còn thực sự tin, mấy ngày đều ủ rũ, ăn cơm cũng không có sức.

Quan sát kỹ một lúc, Lương Ninh có chút lo lắng.

“Không phải là mình nói nặng quá, nó không vui đấy chứ?”

“Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?” Diệp Đồng Châu có chút không chắc, dù sao Tiểu Hắc là động vật, phân tích theo khoa học thì không thể hiểu được họ nói chuyện.

“Nhưng mà mấy ngày nay nó không ăn được mấy.” Lương Ninh có chút lo lắng, nếu không phải cậu nói nặng quá, thì đó chính là Tiểu Hắc bị bệnh: “Hay là nó bị bệnh? Chúng ta có cần đưa nó đi khám bác sĩ không?”

“Chiều đi thôi.” Diệp Đồng Châu gật đầu, vẫn là đến bệnh viện một chuyến thì an toàn hơn.

Kết quả, buổi chiều đi một chuyến bệnh viện, bác sĩ sau khi kiểm tra toàn diện cho Tiểu Hắc, nói với họ rằng Tiểu Hắc không có bất kỳ vấn đề sức khỏe nào, có lẽ chỉ là nhìn thấy điều gì đó nên tinh thần bị kích thích, mới có phản ứng ủ rũ.

Hai người đành phải đưa Tiểu Hắc về nhà, cẩn thận chăm sóc. Đổi thức ăn cho chó, cho nó uống sữa, chơi đùa với nó, thử đủ mọi cách, Tiểu Hắc đều không có chuyển biến tốt.

Hiếm khi Kiều Dĩnh và Lương Thành An cùng được nghỉ một ngày, Lương Ninh và Diệp Đồng Châu đưa Tiểu Hắc về nhà ăn cơm, vẻ mặt cũng không được tốt lắm.

“Sao vậy con? Về ăn cơm một bữa mà không vui thế?” Kiều Dĩnh có chút buồn, sao con trai có người yêu rồi lại không thích về nhà nữa nhỉ?

“Không, vui ạ.” Lương Ninh thở dài, chỉ vào Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc dạo này không biết sao nữa, ăn không ngon, ngủ cũng không tốt, mỗi ngày nằm ủ rũ trong sân, không chút sinh khí nào.”

Kiều Dĩnh sững sờ, gọi Tiểu Hắc một tiếng, Tiểu Hắc cũng đến, nhưng không vui vẻ vẫy đuôi như mọi ngày.

Lương Ninh xụ mặt xuống: “Mẹ xem đi, nó không vui.”

“Đã đi khám bác sĩ chưa con?” Kiều Dĩnh một tay bế Tiểu Hắc lên, vuốt ve bộ lông của nó.

“Bác sĩ nói không có gì, chỉ là nhìn thấy điều gì đó nên bị ảnh hưởng.” Tiểu Hắc ngày thường ra ngoài chơi đều do Diệp Đồng Châu và Lương Ninh dắt đi, ngay cả khi hai người trước đây đi học đại học, cũng có dì chuyên môn đến dắt chó đi dạo. Khả năng lớn nhất là gần đây Tiểu Hắc nhìn thấy điều gì đó, nhưng Lương Ninh thực sự không nghĩ ra có gì có thể làm cảm xúc của Tiểu Hắc bị ảnh hưởng đến mức đó.

“Vậy thì chắc không sao đâu, con đừng quá lo lắng.” Kiều Dĩnh an ủi: “Biết đâu Tiểu Hắc là thấy được chú chó con mình thích thì sao?”

Lương Ninh lúc đó chỉ nghĩ mẹ mình nói đùa để an ủi, kết quả cùng Diệp Đồng Châu ăn cơm xong về đến nhà, liền phát hiện trước cửa nhà có một chú chó Pomeranian màu trắng rất đáng yêu.

Tiểu Hắc nhìn thấy, ngay lập tức tuột xích, lao ngay tới.

Hai chú chó cứ thế ôm lấy nhau mà vật lộn, nhưng Lương Ninh nhìn kỹ thì lại không giống như đang thực sự vật lộn, mà giống như đang thân mật chơi đùa hơn.

Diệp Đồng Châu nhìn chằm chằm chú Pomeranian một lát, nói: “Đây hình như là chú chó con mà hàng xóm mới nuôi cách đây một thời gian, trước đây mình đi dắt chó dạo có gặp qua rồi.”

Lương Ninh chớp chớp mắt, nghĩ không lẽ thật sự bị mẹ mình đoán trúng rồi sao?

“Tiểu Hắc hình như rất thích nó.” Diệp Đồng Châu làm chủ nhân, cũng nhận ra Tiểu Hắc thích chú Pomeranian.

“Hoan Hoan! Hoan Hoan! Về nhà!” Đột nhiên, chủ nhân của chú Pomeranian bước ra sân, nhìn thấy Hoan Hoan đang vật lộn với Tiểu Hắc, nhanh chóng gọi nó về nhà.

Diệp Đồng Châu tiến lên chào hỏi hàng xóm: “Tiểu Hắc hình như rất thích Hoan Hoan.”

“Ai da, Hoan Hoan cũng rất thích Tiểu Hắc, nhưng gần đây đuôi của Hoan Hoan bị nhiễm trùng, vẫn chưa lành, nên không cho nó ra ngoài chơi.” Hàng xóm chỉ vào chú Pomeranian trắng tên Hoan Hoan nói: “Hôm nay đỡ hơn một chút, nó cứ nằm trước cửa rên rỉ, tôi nghĩ chắc chắn là hai bạn đã về rồi.”

“Bị nhiễm trùng ở đâu ạ?” Lương Ninh tiến lên một bước, cậu quyết định nỗ lực một chút vì hạnh phúc của Tiểu Hắc: “Cháu có thể giúp xem được không ạ, cháu học chuyên ngành thú y.”

Hàng xóm sững sờ, nhìn thấy là Lương Ninh, cũng rất yên tâm. Dù sao cũng là người hàng ngày ra vào nhà Diệp Đồng Châu, liền kể lại tình hình.

Lương Ninh vừa an ủi chú Pomeranian nhỏ, vừa vén đuôi Hoan Hoan lên, liền thấy chỗ gốc đuôi bị cạo lông, trên vết thương có bôi thuốc mỡ.

“Chắc là bị cọ xát mà rách da thôi, không cần lo lắng đâu ạ.” Lương Ninh nói: “Chờ Hoan Hoan lành rồi, cho nó chơi cùng Tiểu Hắc nhé.”

Hàng xóm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, Hoan Hoan rất thích Tiểu Hắc, tôi cũng rất thích Tiểu Hắc.”

“Cảm ơn ạ.” Lương Ninh thuận miệng cảm ơn.

Sau khi Tiểu Hắc và Hoan Hoan chơi đùa, nghiễm nhiên vui vẻ hơn hẳn. Sau khi Lương Ninh và Diệp Đồng Châu phát hiện ra nguyên nhân Tiểu Hắc ủ rũ, họ thường xuyên đưa nó sang nhà hàng xóm để gặp Hoan Hoan, dù chỉ là cách hàng rào, đều có hiệu quả.

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, tình cảm của Tiểu Hắc và Hoan Hoan tiến bộ vượt bậc, mũi vắc-xin dại cuối cùng của Lương Ninh cũng đã tiêm xong.

Che lại cánh tay hơi sưng đau, Lương Ninh bất đắc dĩ nhún vai, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi vất vả của người làm chủ: “May mà Tiểu Hắc sau này thoát ế không thành vấn đề, nếu không mũi tiêm này của mình thật là vô ích.”

Diệp Đồng Châu khẽ cười, cúi người hôn lên má Lương Ninh: “Gia trưởng đối với chuyện yêu đương tích cực như vậy, nó được chúng ta hết lòng nuôi nấng, tự nhiên cũng không thể thua kém.”

(Editor: Chóa còn có người yêu, vậy mà….)