Hối Hận Không Kịp

Chương 12



Uống thêm hai ly nữa, tôi mơ màng, bấm điện thoại gọi cho Trần Tự.

Khi giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, tôi lập tức mắng: “Đồ khốn!”

Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó là giọng nói đầy nghi ngờ: “Giang Ninh?”

“Anh đang ở đâu?” Tôi nghẹn ngào, không nhận ra sự lo lắng trong giọng anh. Cả đầu tôi chỉ nghĩ đến sự lạnh nhạt của anh dạo gần đây, và không kìm được nước mắt.

“Anh từng nói sẽ đối xử tốt với em cả đời. Vậy mà mới bao lâu đâu, anh đã thay đổi rồi!”

Trần Tự: “… Giang Ninh, em có biết anh là… Thôi. Em uống say rồi đúng không? Em đang ở đâu, anh đến đón.”

Giữa tiếng nhạc ồn ào, tôi nói rất nhiều, toàn những lời lộn xộn.

Cảm giác khó chịu khi người mình yêu ở ngay trước mắt mà không thể thân thiết, trong cơn say, bùng nổ mãnh liệt.

Không biết đã bao lâu, trong lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ, Trần Tự xuất hiện trước mặt tôi.

Anh trông như vừa vội vã ra ngoài, áo sơ mi cài lệch, tóc tai bù xù.

Khuôn mặt anh thoáng chút lạnh lùng và dữ dằn, nhưng khi thấy tôi vẫn ngồi nguyên ở góc quán bar, không tổn hại gì, vẻ mặt anh dịu đi đôi chút.

“Giang Ninh.”

Anh vẫy tay trước mặt tôi: “Còn nhận ra anh không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Nhận ra.”

“Anh là bạn trai của em, là chồng của em.”

Tôi vừa khóc vừa nói nghẹn ngào.

“Đồ tồi, tại sao anh không cần em nữa? Rõ ràng không lâu trước anh còn hứa sẽ đi du lịch cùng em, vậy mà sao đột nhiên lại lạnh nhạt với em như vậy…”

Trần Tự không trả lời, chỉ đưa tay đỡ tôi, sợ tôi ngã.

Trong cơn say mơ màng, tôi như thấy anh nhíu chặt mày, nghiến răng hỏi một câu gì đó:

“Rốt cuộc em coi anh là…”

11

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong khách sạn.

Trần Tự để lại một tin nhắn, bảo tôi dậy thì tìm anh.

Nhớ lại những gì mình nói khi say, tôi ôm chăn kêu lên một tiếng đau khổ.

Nhưng sau khi kêu xong, tôi cũng không quá bận lòng. Tôi đã quyết định sẽ nói cho anh tất cả.

Dù sao, chuyện tái sinh này cũng không phải thứ có thể giấu cả đời.

Chuẩn bị tâm lý xong, tôi nhắn tin cho Trần Tự, nói muốn gặp anh.

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy mười phút, cửa phòng đã bị gõ vang.

Mở cửa, tôi thấy Trần Tự đứng đó, mắt thâm quầng, mặt lạnh tanh.

Chúng tôi đứng ở cửa, nhìn nhau cả buổi, rồi đồng thời lên tiếng:

“Trần Tự, tôi có chuyện muốn nói…”

“Tôi có chuyện muốn hỏi.”



Nhìn nhau một lúc, tôi nhượng bộ trước: “Anh nói trước đi. Hay là vào trong ngồi một chút?”

Sắc mặt Trần Tự đen lại ngay lập tức.