Trần Tự không từ chối nghe máy, nhưng cũng chẳng đáp lại lời nào, để mặc ông ta nói đến khi tự thấy nhàm chán mà cúp máy.
Có lẽ cuối cùng họ cảm thấy Trần Tự đã phát hiện ra điều gì đó.
Một ngày, khi tôi từ phòng thí nghiệm đi ra, đang băng qua đường thì một chiếc ô tô lao thẳng về phía tôi.
May mà vệ sĩ kịp thời đẩy tôi ra.
Dù không bị xe tông, nhưng đầu tôi đập mạnh vào cột điện và ngất đi.
16
Tôi nhìn thấy tương lai của Trần Tự.
Chính xác hơn, là Trần Tự trước khi gặp tôi ở tương lai.
Tôi thấy anh tỉnh dậy một ngày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn điện thoại, lật lịch, và hỏi thăm khắp nơi về tung tích của tôi.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, không phải của quá khứ, cũng không phải tương lai, mà là chính thời điểm tôi đã tái sinh và yêu Trần Tự của hiện tại.
Nhưng rõ ràng đây không phải là hiện tại, mà là tương lai của thời điểm này.
Giống như tôi, khi đến một thời gian khác, anh cũng chọn tìm đến người mình yêu ngay khi ổn định.
Những ký ức từng thuộc về tôi lướt nhanh trước mắt.
Từ ngạc nhiên, bối rối, đến thông suốt.
Cuối cùng là buổi sáng hôm đó.
Anh nói với tôi của quá khứ, chưa quay lại thời điểm này:
“Thời trẻ anh rất ngại ngùng, nói một đằng nghĩ một nẻo, là một con hổ giấy chính hiệu.”
“Ninh Ninh, nếu em gặp anh hồi đó, đừng bị anh dọa, cũng đừng bỏ rơi anh.”
“Nhất định phải tìm được anh, Ninh Ninh.”
Tôi đã tìm thấy anh.
…..
Những ký ức tương lai chỉ lướt qua, còn rõ ràng hơn là những gì tôi và Trần Tự đã trải qua từ khi gặp nhau.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy Trần Tự đang nằm gục bên cạnh, ngủ thiếp đi.
Không xa đó, màn hình TV đang chiếu tin cha anh bị bắt vì tội mưu sát và gian lận tài sản.
Tôi thở dài, đưa tay chọc vào má anh.
Anh giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt lởm chởm râu quay sang nhìn tôi.
“Giang Ninh, em tỉnh rồi! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”
Anh vội vã đi gọi bác sĩ. Khi nghe kết quả cơ thể tôi không có vấn đề gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường.
Sau khi bác sĩ rời đi, chúng tôi ngồi im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng, như không chịu nổi nữa, anh ho nhẹ hai tiếng.
“Giang Ninh, trong lúc em hôn mê, anh đã nghĩ rất nhiều.”
Trần Tự ngập ngừng, lục lọi trong túi, hồi lâu mới lấy ra một chiếc hộp trang sức.
Bên trong là một chiếc nhẫn quen thuộc, chiếc nhẫn tôi từng đeo nhiều năm.
“Chúng ta kết hôn nhé.”
Tôi mỉm cười, đưa tay ra: “Được.”
Tôi biết, dù là bao lâu sau nữa, tôi và anh vẫn sẽ gặp nhau, yêu nhau thêm lần nữa.
Một tôi khác đang đợi anh, đợi anh tìm đến tôi.
( Hết )