Nếu không phải quyền quản lý tài chính nằm trong tay tôi, với thói quen thấy xe đẹp là muốn mua, anh ấy có mua thêm mười cái gara cũng không đủ chỗ chứa.
Khi đó, anh thường tiếc nuối nói với tôi rằng, thật đáng tiếc vì anh không quen tôi lúc trẻ. Nếu gặp, chắc chắn sẽ cho tôi thấy phong thái “vua đường đua” của anh.
Anh cũng từng nói, nếu tôi muốn “kích” anh thời trẻ, đua xe là cách hiệu quả nhất.
Quả nhiên, chưa đợi tôi đưa ra điều kiện khác, Trần Tự đứng bật dậy, vẻ mặt khó chịu, cuối cùng cũng nhướng mày liếc nhìn tôi.
Anh ngẩng cao đầu: “Nếu cô thua, cô phải quỳ ba cái rồi đi.”
3
Có trò hay để xem, chẳng ai từ chối.
Những người đang uống rượu cùng Trần Tự hò hét, kéo nhau theo chúng tôi tới trường đua gần nhất.
Họ rì rầm bàn tán, ai cũng háo hức chờ xem tôi bị bẽ mặt.
Thậm chí có người đùa cợt: “Mấy cô gái xin WeChat của anh Tự không thiếu, nhưng cô là người đầu tiên thách thức anh ấy bằng đua xe. Cô gái à, có thể không lấy được WeChat, nhưng đừng để mất mặt quá, khó coi lắm.”
Tôi phớt lờ bọn họ, chọn một chiếc xe nhìn thuận mắt, bước vào buồng lái.
Bên kia, Trần Tự nhai kẹo cao su, liếc tôi một cái, sau đó cũng lên xe.
Cuộc đua bắt đầu, trong tiếng động cơ gầm rú, sắc mặt những người hóng chuyện dần thay đổi.
Đây là lần đầu tiên tôi đua ở sân này, xe cũng chỉ là mượn tạm tại trường đua, chưa từng làm quen, nhưng ngoại trừ việc bị Trần Tự vượt trước ngay lúc xuất phát, từ khúc cua đầu tiên, tôi đã hoàn toàn áp đảo anh ta.
Cuối cùng, tôi thắng Trần Tự với cách biệt nửa vòng đua.
Mở cửa xe bước xuống, Trần Tự mặt đen như than, miễn cưỡng đưa mã QR WeChat cho tôi.
Tôi bật cười: “Sớm cho thì đã chẳng có chuyện gì rồi.”
Trần Tự trong tương lai, dù kinh nghiệm phong phú, cũng hiếm khi thắng nổi tôi. Phiên bản trẻ trung này, cơ hội lại càng thấp.
Tôi quét mã, thêm bạn. Khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Trần Tự đang chăm chú nhìn tôi.
Nhưng khi tôi nhìn lại, anh lập tức quay sang quát đám bạn bè lêu lổng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người thua đua xe à? Đi thôi!”
Nói xong, anh nhăn nhó chuẩn bị rời đi.
Tôi bước nhanh vài bước, chặn anh lại: “Đợi đã.”
Trần Tự nhíu mày: “Sao? Lấy được WeChat vẫn chưa đủ, muốn tôi quỳ ba cái cho cô?”
“Tự giới thiệu, tôi là Giang Ninh.” Tôi thử chìa tay ra, “Vợ tương lai của anh.”
Vừa dứt lời, đám người xung quanh đồng loạt hít vào.
Trần Tự im lặng vài giây, rồi bất ngờ cười khẩy.
Anh từ từ cài hết khuy áo sơ mi, chỉnh lại cổ áo, thoáng chốc toát lên chút phong thái chững chạc của anh trong tương lai.
Trước khi cưới, Trần Tự luôn lo tôi sẽ chạy mất, thường xuyên kể chuyện hồi trẻ anh ao ước gặp tôi thế nào, thậm chí còn ghen tỵ với hai mối tình trước của tôi.
Khi ấy, anh thường bảo, tôi là người trong mộng của anh, từ tính cách đến vẻ ngoài.
Anh còn khẳng định, nếu gặp tôi hồi trẻ, chắc chắn anh sẽ yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng bây giờ, khi tôi thực sự quay về quá khứ, ánh mắt của Trần Tự dành cho tôi lại đầy xa lạ và kháng cự.
“Vợ tương lai?” Anh nhấn từng chữ, “Tôi thà kết hôn với xe còn hơn cưới cô.”
Tôi: “…”
Rất tốt, Trần Tự.
Tôi tin anh, vợ anh sắp không còn nữa rồi.
4
Theo những “hướng dẫn tận tình” của Trần Tự trong tương lai, tôi đã thành công có một bụng tức ngay lần đầu gặp anh trong quá khứ.