Khi đó, tôi chỉ nghĩ anh đang tiếc nuối vì chúng tôi không gặp nhau sớm hơn.
Nhưng bây giờ nhớ lại những lời này, tôi hơi ngẩn người. Ngoài việc khơi dậy sự tự tin, tôi còn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cứ như anh đã biết trước rằng một ngày nào đó tôi sẽ quay lại quá khứ vậy…?
“Chị ơi?”
Cậu đàn em lo lắng đưa tay vẫy trước mặt tôi.
Tôi hoàn hồn.
“Không sao, không sao.” Tôi vỗ vai cậu đàn em. “Chị nói rồi mà, Trần Tự là chồng tương lai của chị, anh ấy sẽ không làm gì chị đâu.”
Dù sao thì, giữa tôi và Trần Tự vẫn còn một tương lai dài đằng đẵng.
Anh đã từng chủ động một lần.
Vậy thì lần này, để tôi chủ động.
6
Sau khi quyết định đánh lâu dài với Trần Tự, tôi ngược lại không còn nôn nóng nữa.
Lúc này, tôi vừa mới đỗ cao học, bận rộn đến mức trời đất xoay mòng mòng. Ngày tìm gặp Trần Tự, tôi cũng phải xin nghỉ mới có thời gian.
Vì vậy, dù cậu đàn em đến nhắc nhở khiến tôi chắc chắn hơn về quyết định của mình, tôi vẫn không có đủ thời gian rảnh để đi tìm anh.
Tôi liên tục ở trong phòng thí nghiệm suốt nửa tháng, thi thoảng nhớ ra thì gửi một câu nhắn trên WeChat. Dù anh trả lời hay không, tôi cũng ném điện thoại sang một bên, lại tiếp tục tập trung vào thí nghiệm.
Trước khi tái sinh, thành tích học tập của tôi vốn không tệ. Qua nhiều năm làm việc trong phòng thí nghiệm, tôi càng thành thạo hơn, làm được nhiều hơn.
Tôi rất coi trọng Trần Tự, nhưng không có lý do gì để từ bỏ phiên bản tốt hơn của chính mình chỉ vì anh.
Có lẽ chính vì thái độ lúc nóng lúc lạnh này, cộng với chuyện đua xe trước đó khiến Trần Tự cảm thấy bực bội.
Tôi không chủ động tìm anh, anh lại tự mình tìm đến tôi.
Vào ngày tôi hoàn thành được một nửa thí nghiệm, Trần Tự gửi cho tôi một câu không đầu không đuôi.
“Hôm nay có cuộc đua xe.”
Tôi hiểu ý anh, nhưng giả vờ không hiểu, chỉ trả lời một dấu hỏi chấm.
Anh im lặng rất lâu, khung chat cứ hiện lên chữ “đang nhập” rồi lại biến mất.
Cầm điện thoại, tôi gần như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh phía sau màn hình: bực bội, nghiến răng nghiến lợi nhưng không chịu thua, cứ đắn đo mãi.
“Cô nghĩ thắng tôi lần trước là xong à? Lần này tôi đổi xe mới, chắc chắn thắng cô.”
Bỏ đi vỏ bọc ngông nghênh, Trần Tự vẫn là Trần Tự.
Tôi dễ dàng đọc được ý nghĩa đằng sau những lời nói của anh, cũng hiểu được từng thói quen nhỏ nhất.
Trong tương lai, anh luôn chăm sóc tôi.
Bây giờ đổi vị trí, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh trong tương lai lại thích trêu chọc tôi đến thế.
Vì, thật sự rất thú vị.
Tôi cười một lúc, nhắn lại cho anh một chữ “được”.
Dù cơ thể này không quen thuộc, nhưng nhiều năm kinh nghiệm đua xe còn tồn tại trong đầu tôi, khiến tôi dễ dàng đánh bại Trần Tự và chiếc xe mới của anh.
Niềm tự hào của anh lại bị tôi hạ gục, anh nhíu mày hút liền mấy điếu thuốc, sau đó quát mắng đám bạn không ngừng châm chọc rằng tôi chỉ may mắn.