Nhưng cuối cùng, anh không nói gì, cũng không có vẻ định nói gì, cứ tiếp tục hành động như bình thường.
Tôi thường cảm thấy chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Nhưng đôi khi, anh bỗng dưng tỏ ra lạnh nhạt, làm tan biến những tia hi vọng vừa mới nhen nhóm, kéo tôi quay lại với trạng thái bạn bè bình thường.
Đi qua đi lại như thế, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đang tự đa tình.
Có lẽ anh chỉ vì tò mò, chưa từng gặp ai vừa gặp đã mạnh miệng thách thức, sau đó lại bình tĩnh như tôi, nên cảm thấy mới lạ mà thôi.
8
Dù cảm xúc của Trần Tự dành cho tôi thế nào, theo thời gian, những “đàn em” thường theo anh bắt đầu không vừa mắt với tôi.
Trần Tự không thắng được tôi trong đua xe, lại luôn muốn kéo tôi đi chơi xe, hờ hững với các lời mời nhậu nhẹt, tiệc tùng của bọn họ.
Tôi bận rộn với thí nghiệm, không thể lúc nào cũng đi cùng anh, nhưng cũng không muốn anh tiếp tục sa đọa, nên thường giữ anh lại bằng việc đua xe, đồng thời khuyên anh học hành nghiêm túc hơn, đừng trốn học để bị lợi dụng.
Không còn những lần Trần Tự hào phóng bao ăn uống, tiêu xài như nước, nhóm người kia bắt đầu bất mãn.
Thêm vào đó, tôi luôn tỏ ra không hiểu ý định của họ, không giao du, không lấy lòng, khiến sự oán giận của họ ngày càng lớn.
Một thời gian sau, thấy tôi và Trần Tự vẫn giữ mối quan hệ nhàn nhạt, họ không chịu được nữa.
Trong buổi tụ tập mà tôi đến muộn vì bị giáo sư giữ lại, vài người đã uống chút rượu và bắt đầu mỉa mai tôi.
“Ồ, đây chẳng phải học bá Giang Ninh của đại học A sao? Ngày nào cũng bận học hành tiến bộ, đến đây làm gì thế, về đi, về đi.”
Nói xong, không đợi tôi phản ứng, người đó tiếp tục làm ra vẻ mặt đầy châm biếm: “À—tôi quên mất, cô Giang thích anh Tự. Làm sao mà bỏ qua một chú rùa vàng như thế được, đúng không?”
Những người khác trên bàn cười ầm lên đầy ác ý.
Tôi lạnh mặt, theo phản xạ nhìn về phía Trần Tự.
Rõ ràng, anh cũng rất bất ngờ trước màn này.
Nhíu mày, anh thấp giọng mắng kẻ vừa lên tiếng, vẻ mặt không chút hài lòng.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải do hơi men làm đầu óc mê muội hay không, nhưng người luôn giữ thái độ tâng bốc bên cạnh Trần Tự giờ lại dám đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của anh mà không hề ngừng miệng, thậm chí còn lớn tiếng hơn.
“Tôi nói có gì sai đâu? Một đứa sinh viên nghèo, không cùng tầng lớp với chúng ta, cố chen vào đây chẳng phải vì tiền thì là gì?”
Sắc mặt Trần Tự hoàn toàn lạnh xuống.
Anh nắm lấy cổ áo người đó, nhấc bổng lên như nhấc một con gà con.
“Nếu mày không học được cách ngậm miệng, tao có thể đánh mày đến im miệng.”
Âm thanh ma sát dữ dội giữa ghế và sàn nhà khiến cả khung cảnh như bị ấn nút tạm dừng.
Dù nhìn Trần Tự có vẻ gầy gò, nhưng cơ thể anh toàn là cơ bắp rắn chắc nhờ rèn luyện lâu dài.