Hối Hận

Chương 13



Dưới bàn tay anh, “Tuyết Rơi Hạ Chí” cuối cùng cũng dần có hình hài.

Tôi nhìn anh, giọng đầy chân thành:

“Tuyệt vời lắm!”

“Bây giờ tôi lại càng mong chờ bản hoàn chỉnh hơn.”

Anh cười nhẹ:

“Tôi sẽ cố gắng dựng xong sớm nhất có thể.”

Tôi chần chừ một chút, rồi hỏi:

“Đoạn này, tôi có thể mang về cho bà nội xem không?”

Anh không chút do dự, gật đầu:

“Đương nhiên có thể rồi.”

Nhưng rồi, tôi lại chậm rãi nói thêm một câu:

“Chỉ là… có chút tiếc nuối thôi.”

Anh nhíu mày:

“Tiếc nuối gì?”

Tôi cố gắng cười, nhưng giọng hơi nghẹn lại:

“Chỉ là… bà nội tôi chắc sẽ không kịp xem bản hoàn chỉnh.”

Dư Thanh Dã không nói gì.

Anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt nặng trĩu.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, không muốn bầu không khí trở nên quá nặng nề.

Nhưng rồi càng cười, nước mắt lại càng trào ra.

Tôi nghẹn ngào nói:

“Dư Thanh Dã…”

“Bà nội tôi sắp đi rồi. Có thể… chỉ còn lại vài ngày thôi.”

“Tôi đang cố gắng… học cách nói lời tạm biệt.”

Anh không nói gì nữa.

Chỉ vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Một cái ôm không vương chút dục vọng.

Chỉ đơn thuần là sự an ủi,

Giữa gió rét mùa đông,

Tôi nhận được một sự ấm áp thuần khiết nhất.

Hôm bà nội mất, trời đổ trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Tịch Dự luôn ở bên tôi, lặng lẽ lo liệu tất cả tang sự.

Anh không nói gì nhiều, chỉ âm thầm giúp tôi gánh vác mọi chuyện.

Mọi thứ kết thúc, tôi chuẩn bị quay lại Hàng Châu.

Tại sân bay, anh một lần nữa đưa ra câu hỏi cũ.

“Quay về bên anh, được không?”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu:

“Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua.”

“Sau này, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này.”

Anh nhìn tôi, giọng khàn đi:

“Anh không cần em báo đáp.”

“Anh chỉ muốn em quay về.”

Tôi ngước mắt nhìn anh,

Nhìn khuôn mặt hốc hác, tiều tụy của anh.

Rồi nhẹ giọng nói:

“Tịch Dự, chúc anh hạnh phúc.”

Tôi quay lưng bước đi, bỏ lại ánh mắt không cam lòng của anh phía sau.

Trở lại Hàng Châu, tôi nhanh chóng quay lại công việc.

Sau một cuộc chia ly sinh tử,

Tôi nhận ra sự sâu sắc của cuộc đời,

Và cũng hiểu nhân vật mình đóng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Mùa xuân năm sau.

Tôi nhận được một cuộc gọi từ một công ty phim ảnh tại nước A.

Họ nói rằng…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Họ đã xem một đoạn phim chưa công bố của “Tuyết Rơi Hạ Chí”.

Họ phát hiện tôi rất hợp với một vai người phụ nữ châu Á trong một dự án mới của họ.

Họ trịnh trọng mời tôi đến thử vai.

Tôi phấn khích lập tức chia sẻ tin này với Dư Thanh Dã.

Anh nghe xong, còn vui hơn cả tôi:

“Bao giờ phỏng vấn?”

Tôi hít sâu, cười rạng rỡ:

“Tuần sau. Họ đã đặt vé máy bay cho tôi rồi.”

Anh gật gù, nhanh chóng đề xuất:

“Vậy tuần này, tập trung ôn lại ngoại ngữ nhé?”

Tôi cười đầy tự tin,

“Không cần.”

Từ ngày rời Bắc Kinh, tôi vẫn luôn âm thầm học tiếng Anh.

Chính là vì ngày hôm nay.

Để tôi có thể đi xa hơn.

Dư Thanh Dã hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh đầy tán thưởng:

“Em ngày càng giỏi rồi.”

Một tuần sau, tôi thành công giành được vai diễn.

Lúc bắt tay với đạo diễn, ông mỉm cười nói:

“Màn thể hiện của cô trong ‘Tuyết Rơi Hạ Chí’ thật là xuất sắc.”

“Tôi rất mong chờ được hợp tác cùng cô.”

Tôi tò mò hỏi:

“Nhưng ‘Tuyết Rơi Hạ Chí’ vẫn chưa công chiếu, sao mọi người có thể xem được phân đoạn đó?”

Đạo diễn cười nhẹ, nói một câu khiến tôi sững người:

“Là lão Dư gửi qua đấy.”

“Tôi và cậu ấy quen nhau nhiều năm rồi, lần này, cậu ấy bảo tôi góp ý cho bộ phim mới của các bạn.”

Sau khi về nước, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

Tôi nhìn Dư Thanh Dã, trầm ngâm nói:

“Thì ra cơ hội này, cũng là do anh giúp tôi kết nối.”

Nhưng anh chỉ lắc đầu, giọng bình thản:

“Anh không hề giúp em tìm cơ hội.”

“Lần nào làm phim, anh cũng gửi bản dựng sơ bộ cho vài người trong ngành, nhờ họ góp ý.”

“Chính màn thể hiện của em đã thuyết phục họ.”

Tôi nhìn anh, nhẹ giọng gọi tên:

“Dư Thanh Dã.”

Anh ngẩng đầu:

“Ừm?”

Tôi hít một hơi sâu, rồi hỏi:

“Anh có muốn em ra nước ngoài không?”

“Lần này em sẽ ở đó ít nhất vài tháng.”

“Có thể… em sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Anh khẽ cười, nhìn tôi, ánh mắt sáng như trời sao:

“Anh thật không nỡ xa em.”

“Nhưng anh cũng muốn em ngày càng giỏi hơn.”

Tôi rời đi vào một ngày xuân rực rỡ.

Cùng Văn Tinh, Lý Trăn và Dư Thanh Dã chào tạm biệt.

Máy bay bay qua ráng chiều, ôm trọn lấy hàng vạn vì tinh tú.

Từ giây phút này, tôi sẽ không chùn bước nữa.

Tôi sẽ cháy hết mình cho cuộc đời mình.

Tống Đình Đồng ở lại nước A tròn một năm.

Văn Tinh đã rời khỏi công ty Húc Nhật, trở thành trợ lý kiêm quản lý riêng của cô ấy.

Hai cô gái trẻ ở nơi đất khách, cuộc sống không hề dễ dàng, nhưng họ vẫn kiên trì, vẫn cảm thấy tràn đầy ý nghĩa.

Sau khi “Tuyết Rơi Hạ Chí” công chiếu,

Tống Đình Đồng cuối cùng cũng có một lượng người hâm mộ đông đảo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com