Hồi Kết Của Một Lời Hứa

Chương 1





Yêu nhau ba năm, vậy mà một ngày nọ, Chu Yến lại đột ngột nói với tôi rằng anh ấy sắp đính hôn với người khác.

“Thẩm Gia, đây là mệnh lệnh của ba anh, anh không thể từ chối.”

“Vợ của người thừa kế tương lai nhà họ Chu chỉ có thể là Lạc Ninh Tuyết.”

“Nếu anh không cưới cô ta, anh sẽ mất tư cách thừa kế.”

“Nhưng em yên tâm, anh với cô ta chỉ là liên hôn. Chờ khi anh thật sự nắm được quyền lực trong nhà họ Chu, anh sẽ cưới em vào cửa ngay.”

“Em chờ anh được không? Ba năm thôi, chỉ cần chờ anh ba năm là đủ.”

Nhìn gương mặt lo lắng của anh ấy, tôi mỉm cười, nói: “Được.”

Nhưng ngay khi anh rời đi, tôi lập tức mua vé máy bay ra nước ngoài.

Năm năm sau, tôi đang chơi đùa cùng cô con gái hai tuổi thì chồng tôi đột nhiên vui vẻ thông báo:

“Gia Gia, anh đã mời một khách hàng lớn của công ty đến nhà ăn tối.”

“À đúng rồi, anh ta cũng là đồng hương của em đấy! Họ Chu.”

1

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày mình lại gặp lại Chu Yến Chi.

Chồng tôi, Kỷ Hoài, nhiệt tình kéo ghế giúp anh ta.

“Chu tổng, trước đây đã nghe nói anh mới đến Úc chưa quen thời tiết, ăn uống cũng không hợp khẩu vị.

Vợ tôi là đồng hương của anh đấy, tay nghề nấu nướng của cô ấy, anh nhất định phải thử qua!”

Ngay từ khi bước vào cửa, ánh mắt của Chu Yến Chi đã dán chặt vào con gái tôi.

“Vị tiểu thư này là?”

Kỷ Hoài gọi con gái lại gần: “Đây là con gái tôi, Kỷ Thời An, vừa tròn 2 tuổi.”

“Không biết Chu tổng đã có con chưa?”

Ánh mắt Chu Yến Chi trở nên u ám: “Kỷ tổng nói đùa rồi, tôi vẫn chưa kết hôn, vẫn đang chờ một người…”

Kỷ Hoài cười gượng vài tiếng, còn Thời An thì đã thoát khỏi vòng tay anh ấy.

Từ nhỏ Thời An đã dạn dĩ, lúc này đang quấn lấy Chu Yến Chi đòi được bế.

“Chú đẹp trai… bế An An đi… muốn chú đẹp trai đút cho ăn cơm…”

Chu Yến Chi mỉm cười, ôm Thời An đặt lên đùi mình.

“Kỷ tổng thật có phúc, không chỉ có con gái ngoan ngoãn, mà vợ cũng thật đảm đang.”

Tôi giữ nét mặt tươi cười: “Chu tổng nói quá rồi, món ăn đã đầy đủ rồi, anh nếm thử đi.”

Dứt lời, tôi đưa tay bế Thời An ra khỏi lòng anh ta.

“Con yêu, chẳng phải vừa mới hứa với mẹ là sẽ tự ăn sao?”

Thời An bĩu môi: “Được rồi… mẹ ơi, An An tự ăn.”

Tôi đặt con lên ghế ăn cho trẻ em.

Trước đây khi còn ở bên Chu Yến Chi, vì công việc bận rộn lại thêm tính kén ăn, anh thường xuyên bỏ bữa, khiến dạ dày ngày một yếu.

Mỗi bữa tôi đều tỉ mỉ nấu nướng, dỗ dành đủ kiểu, mới có thể khiến anh ăn thêm một chút.

Chu Yến Chi gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng.

“… Ngon thật, là hương vị quen thuộc đấy, phu nhân Kỷ.”

Kỷ Hoài tưởng rằng anh ta đang nói đến hương vị quê nhà, liền vui vẻ mời anh ta ăn thêm.

Chỉ là, nếu lúc này anh chịu cúi đầu nhìn xuống gầm bàn, thì sẽ phát hiện .

Vị Chu tổng mà anh đang cung kính tiếp đãi như thượng khách, đầu mũi giày đang táo bạo cọ nhẹ vào mắt cá chân và bắp chân của chính người vợ mình.