Hồi Kết Của Một Lời Hứa

Chương 4



Trên đường về nhà, tôi hỏi Thời An vì sao lại thích Chu Yến Chi đến vậy.

Con bé nghiêng đầu suy nghĩ một lát.

“Con thấy chú Chu không phải người xấu… với lại chú ấy cũng giống con, thích mẹ. Ai mà thích mẹ thì con cũng thích.”

Lời trẻ con vô tư, lại khiến lòng người không khỏi chấn động.

Tôi từng thật lòng yêu Chu Yến Chi.

Nhưng tôi chưa từng muốn trở thành lựa chọn thứ hai của bất kỳ ai.

Vì vậy, khi anh ta nói rằng sẽ cưới người khác, bảo tôi đợi anh ta ba năm, tôi đã hiểu .

Tôi và anh, từ đó về sau, sẽ không còn bất kỳ kết cục nào nữa.

Nhưng còn Kỷ Hoài…

Cuối cùng, tôi vẫn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Yến Chi.

“Bữa tối trong một tháng, đổi lấy dự án của Kỷ Hoài. Hy vọng anh giữ lời.”

Phía bên kia trả lời rất nhanh.

Như thể anh ta đã chắc chắn tôi sẽ không từ chối.

Tôi biết Kỷ Hoài đã chuẩn bị rất nhiều cho dự án này ngay từ đầu.

Anh ấy có năng lực, chỉ cần đối phương không cố tình làm khó, thì nhất định sẽ thành công.

Nếu bây giờ, vì tôi mà khiến dự án thất bại, có lẽ tôi sẽ ân hận cả đời.

Cho nên nấu cơm cho Chu Yến Chi một tháng… là đáng.

Tôi tự an ủi mình như vậy.

Vừa mở cửa, đã thấy Kỷ Hoài ngồi trên sofa, trước mặt là một bàn tài liệu chất đống.

“Vợ à, em về rồi.”

Tôi đáp một tiếng.

Thời An đã ngủ trên đường về.

Tôi nhẹ nhàng bế con đặt vào chiếc giường nhỏ trong phòng.

Khi bước ra, thấy Kỷ Hoài như đang mang nhiều tâm sự.

“Sao vậy anh? Công việc gặp rắc rối à?”

Kỷ Hoài nắm tay tôi.

“Cũng không hẳn, chỉ là gặp một vài thử thách nhỏ. Nhưng Gia Gia phải tin là anh có thể tự giải quyết.”

Tôi nhìn anh, vài lần định nói rồi lại thôi.

Tôi muốn kể cho anh nghe về quá khứ giữa tôi và Chu Yến Chi, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Nếu… anh nói là nếu, lần này dự án thất bại, anh không thể thăng chức, thậm chí có thể phải rời khỏi công ty, em… em có bỏ anh không?”

Tôi không nhịn được, đấm nhẹ một cái vào ngực anh.

“Anh nói linh tinh gì thế! Lúc cưới nhau, lời thề trên lễ đường anh quên rồi à?”

Kỷ Hoài cười đến mức nước mắt trào ra.

“Sao anh dám quên được… Hôm đó vợ anh nói, dù là sinh ly t//ử biệt, dù nghèo khó hay giàu sang, cũng sẽ nắm tay anh cả đời.”

Anh ôm chặt tôi vào lòng.

“Vợ à, mỗi lần nhìn em và An An, anh đều cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Anh rất sợ… sợ có một ngày mất đi hạnh phúc này…”

Tôi nghi hoặc sờ trán anh.

“Không sốt mà? Sao nói mấy câu như mê sảng vậy?”

Kỷ Hoài nắm chặt tay tôi hơn nữa.

“Vợ à, chúng ta sinh thêm cho An An một em gái nhé.”

Nụ hôn nóng bỏng dữ dội, như thể muốn rút cạn khí lực trong tôi.

Bàn tay anh không ngừng thiêu đốt khắp cơ thể tôi.

Tôi run rẩy bám lấy cánh tay anh.

“Chồng ơi… chậm một chút…”

Kỷ Hoài ghé sát tai tôi, hơi thở hỗn loạn.

Anh ngậm lấy vành tai tôi: “Gia Gia, gọi anh là A Hoài đi… nói em chỉ yêu một mình anh…”

Tôi cố ý nói chậm lại, như khiêu khích, khiến anh càng thêm mãnh liệt.

“Được rồi được rồi… em nhận thua… A Hoài, em chỉ yêu một mình anh…”

Kỷ Hoài thường xuyên tập thể hình và chăm sóc bản thân, nên mỗi lần “nấu ăn” đều khiến tôi no đến mức mềm nhũn chân tay.

Cuối cùng đành để anh bế vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

“Chồng à, anh biết mình tốt đến thế nào không?”

Giữa màn sương mù, Kỷ Hoài ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến tan chảy.

“Tốt đến mức nào?”

Người đàn ông với hàng mày kiếm, đôi mắt sáng, ánh nhìn chỉ dành riêng cho tôi, đúng là chồng kiểu mẫu vô giá.

“Chồng ơi, anh và An An… đều là những bảo vật mà em trân quý nhất.”