Hồi Kết Của Một Lời Hứa

Chương 7



Sau khi Kỷ Hoài đi công tác về, công việc của anh lại càng bận rộn hơn.

Dù mỗi tối vẫn gặp nhau, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, tôi chỉ có thể xót xa mà lo liệu giúp anh những việc vặt trong sinh hoạt.

“Chồng à, đừng làm việc vất vả quá.”

Kỷ Hoài ôm tôi đầy dịu dàng, “Sắp xong rồi vợ ơi.

Đợi mọi thứ kết thúc, chúng ta đi nghỉ dưỡng một chuyến nhé, đã lâu rồi chưa có khoảng thời gian chỉ hai người…”

Tôi lặng lẽ gật đầu, chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Ngày cuối cùng của một tháng giao hẹn, tôi như thường lệ, mua đồ ăn rồi đến căn hộ của Chu Yến Chi.

Vừa mở cửa đã thấy mấy lon bia vứt ngổn ngang bên bàn trà.

Trên bàn vẫn còn bày món ăn tôi làm từ hôm trước.

Chu Yến Chi tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau như búa bổ.

Tôi im lặng dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị nấu bữa ăn cuối cùng cho anh ta.

“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi phải không?”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng, chẳng muốn nói gì thêm.

“Gia Gia, đã một tháng rồi… em thật sự không thay đổi suy nghĩ chút nào sao?”

Tôi gật đầu, “Ừ, không thay đổi.”

Chu Yến Chi bỗng “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi, khóc không thành tiếng.

“Anh thật sự biết sai rồi, Gia Gia… anh cầu xin em đừng rời xa anh…”

Anh ta bám lấy chân tôi, nước mắt rưng rưng ngước nhìn tôi.

“Anh đã suy nghĩ rất lâu… anh đồng ý… đồng ý làm người tình không thể công khai của em… chỉ cần được ở bên em, dù phải chia sẻ em với người đàn ông khác, anh cũng cam tâm…”

Tôi thở dài, xoay người ngồi xuống ghế sofa.

“Làm vậy để làm gì? Chu Yến Chi, còn vị hôn thê của anh thì sao?”

Chu Yến Chi quỳ trước mặt tôi, chống hai tay xuống đất.

“Anh không có… không có vị hôn thê nào cả. Vợ của anh, từ đầu đến cuối… chỉ có mình em.”

Nếu có thể quay ngược thời gian, anh ta nhất định sẽ không nói với Thẩm Gia những lời đó.

“Anh với Lạc Ninh Tuyết chỉ là liên hôn. Chờ đến khi anh thật sự nắm quyền nhà họ Chu, anh sẽ cưới em vào cửa.”

“Em chờ anh được không? Ba năm… chỉ cần ba năm thôi.”



Lẽ ra anh ta nên hiểu, Thẩm Gia là người kiêu hãnh và cứng cỏi đến mức nào.

Sao cô có thể chấp nhận trở thành lựa chọn thứ hai? Sao có thể cam tâm làm tình nhân?

Chính anh đã đánh giá thấp cô, lại đánh giá quá cao thứ tình cảm của mình.

“Sau khi em ra nước ngoài, anh tự an ủi mình rằng em chỉ đi thư giãn một thời gian. Rồi khi em chơi chán, em sẽ quay về bên anh.”

“Cúp vàng cuộc thi thiết kế trang sức được gửi đến văn phòng anh, anh cứ ngỡ em muốn chia sẻ niềm vui với anh… anh nghĩ, em vẫn còn yêu anh.”

“Ngày tổ chức lễ đính hôn với Lạc Ninh Tuyết, người anh cử đi tìm em nói rằng… em đang yêu rồi.”

“Khi nhìn thấy bức ảnh em và Kỷ Hoài bên nhau, anh tức đến mức gần như bóp nát điện thoại.”

“Lúc ấy anh mới hiểu, không cần ba năm… em đã không bao giờ quay về nữa.”