Lời ta vừa dứt, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía ta.
“Khí thế này! Áp lực này! Là… là tu sĩ Kim Đan kỳ đó!”
“Cái gì? Sư tỷ Vọng Đức Cường mới chỉ mất hai mươi năm, đã đột phá tới Kim Đan kỳ rồi sao?”
“Kim Đan đó, là Kim Đan kỳ đó!”
“Không hổ là thiên tài đứng đầu cuộc thử luyện năm ấy, quả nhiên kinh khủng như thế!”
Ta khoát tay, ý bảo mọi người im lặng, im lặng một chút thôi. Rồi như chim én sà vào tổ, nhào vào lòng Sở Vấn Thiên.
“Sư tôn! Cường nhi của người trở về rồi đây!!!”
Hai mươi năm không gặp, sư tôn vẫn phong thái như xưa, chỉ là tiều tụy đi nhiều.
Bị ta đ.â.m vào khiến loạng choạng một bước, nhưng vẫn cố gắng ôm chặt lấy ta, sợ ta ngã ngửa ra sau.
Hai mươi năm rồi, ta đã là một thiếu nữ ba mươi lăm tuổi. Nhưng bởi vì tu vi tăng quá nhanh, dung mạo ta vẫn dừng lại ở tuổi mười tám.
Sở Vấn Thiên run rẩy đưa tay chạm lên má ta.
“Là Cường nhi thật… Cường nhi hồi nhỏ đã trông thế này.Cao hơn rồi, xinh hơn rồi, nhưng khuôn mặt vẫn y như trước.”’
Ta sụt sịt: “Hu hu hu, sư tôn, ta nhớ người lắm, nhớ cả thịt linh thú người nấu nữa…”
Sở Vấn Thiên dịu giọng: “Vi sư cũng nhớ con, hai mươi năm nay, mỗi ngày đều lo con không được ăn no.” Con xem, túi Càn Khôn này, đều là những thứ con thích ăn.”
Vân Thiển Thiển thấy ngay cả Thẩm Lưu Phong cũng không địch nổi ta, rốt cuộc nhận ra tình thế không ổn.
“Ngươi… sao có thể tu luyện đến mức này trong hai mươi năm? Là hệ thống! Ngươi cướp hệ thống của ta đúng không?”
Ngay lúc đó, chiếc vòng tay trên cổ tay ta cất tiếng:
“Cướp gì mà cướp? Ta tự nguyện đi với nàng ấy! Vân Thiển Thiển, ngươi không chịu tiến thủ, đắm chìm trong tình ái, ta không cần loại ký chủ như ngươi!”
“Chỉ có Vọng Đức Cường – nữ vương của sự chăm chỉ – mới xứng đáng với ta!”
Vân Thiển Thiển giận dữ mắng: “Ngươi dùng hệ thống, tà môn ngoại đạo, thật đáng khinh!”
“Sư tôn, chiếc vòng tay trên tay nàng…”
Thấy nàng định vạch trần bí mật hệ thống của ta, ta hoảng hốt lập tức một kiếm tiễn nàng quy thiên.
“Ngươi vẫn nên câm miệng thì hơn. Ban đầu còn định tha cho ngươi một mạng, giờ xem ra, chỉ có người c.h.ế.t mới biết giữ mồm giữ miệng.”
Thẩm Lưu Phong thấy đồ đệ yêu quý c.h.ế.t dưới tay ta, uất khí công tâm, lại phun ra một ngụm m.á.u lớn, sơ hở lộ ra.