Anh mở tủ lạnh, lấy cho tôi một chai nước hoa quả.
Lần đầu tiên bước vào một căn nhà rộng thế này, lại là không gian riêng tư của người khác, tôi hơi bối rối.
“Sao vậy?” – Giang Tống tiến sát lại gần – “Nhìn vẻ mặt em cứ tiếc nuối gì ấy. Hay là…”
“Muốn xảy ra chuyện gì đó à?”
Tôi lập tức lắc đầu.
Giang Tống lùi lại một bước, không hiểu sao lại cười khẽ.
Trong tiếng cười ấy, tôi thấy mình bỗng thẹn quá hóa giận.
Nhà Giang Tống đúng là chẳng có không khí gia đình gì cả.
Trong bếp chỉ còn trứng gà và mì gói.
Thôi thì… có gì ăn nấy.
Mùi khói bếp lảng bảng trong căn bếp yên ắng.
Giang Tống nhìn tôi một lúc, khẽ cảm thán:
“Trừ dì giúp việc, chắc cũng chỉ có mẹ anh từng nấu ăn cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ngạc nhiên:
“?”
“Nhưng bà ta là tình nhân, đến con cũng không dám đưa về nhà. Căn nhà này là bà ta lấy tiền của cái người gọi là cha anh, mua cho anh. Giờ anh sống ở đây một mình.
Đợi khi nào có giá trị lợi dụng rồi, có khi họ lại gọi anh về.”
“Anh bắt đầu sống một mình từ năm cấp hai.”
Không gian bỗng chốc lặng đi.
Chỉ còn tiếng máy hút mùi cao cấp kêu khe khẽ.
“Nam Trúc, chúc mừng sinh nhật anh đi.”
Lồng n.g.ự.c tôi như bị ai đó bóp chặt.
Trái tim đột nhiên khựng lại một nhịp.
12
Thời gian đó, Giang Tống thường rủ tôi đi chơi vào những dịp nghỉ lễ.
Anh rất thích những trò cảm giác mạnh:
Mô tô nước, nhảy bungee, thậm chí cả nhảy dù.
Nhưng từ sau lần đầu tiên bị nôn đến co giật, tôi chưa từng bị như thế nữa.