Ở cái độ tuổi dễ bị cảm xúc làm mờ lý trí nhất, những chàng trai như Giang Tống dường như có sức hút chí mạng đối với tôi.
Mãi sau này, khi ngoảnh đầu nhìn lại, tôi vẫn thường thầm cảm thấy may mắn, cái sự “mới lạ” đó của anh không kéo dài được lâu.
Cuối tháng Ba, sau một đợt rét nàng Bân bất ngờ, Giang Tống gọi tôi lên đường đua vòng quanh núi.
Anh dường như chỉ muốn đua xe mỗi khi tâm trạng đặc biệt tệ.
Tôi chợt nghĩ đến những cô gái trang điểm kỹ càng, ăn mặc mốt mẻ, xinh đẹp chói mắt.
Rút 30 tệ từ khoản sinh hoạt phí ít ỏi, tôi đến khu trung tâm thương mại cũ kỹ, nhờ bà chủ cửa hàng mỹ phẩm vẽ cho một khuôn mặt hoàn chỉnh.
Khác với những trung tâm thương mại sạch sẽ, hiện đại ở khu Đông Thành, khu này chật chội, các cửa tiệm chen chúc nhau. Từ cách bày trí đến sản phẩm đều mang một cảm giác lỗi thời khó tả.
Tôi cũng không phân biệt nổi mỹ phẩm có phải hàng kém chất lượng không.
Chỉ thấy trong gương, mình là một phiên bản khác – trang điểm đậm, có vẻ xinh đẹp hơn đôi chút.
Thế nhưng hôm đó, Giang Tống lại không chở tôi.
Anh lạnh lùng liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi quay đầu chở một cô gái khác — xinh đẹp, nổi bật.
Tôi đứng đó, dưới ánh nhìn soi mói của bao người, lạnh đến run rẩy, không biết làm gì.
Càng không hiểu vì sao người vẫn còn tử tế mấy hôm trước, hôm nay lại trở nên xa lạ như vậy.
Đến khi tiếng mô-tô gầm rú lướt qua tai, Giang Tống quay lại, tiến thẳng về phía tôi.
Sau đó, anh dội cả chai bia lạnh ngắt lên đầu tôi.
“Xấu muốn chết.”
Tim tôi, trong khoảnh khắc đó, bỗng lạnh buốt đến tận đáy.
Tôi vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt, trong khoảnh khắc đối diện với mình trong gương, tôi bỗng nhận ra rõ ràng:
Giang Tống chưa từng nói sẽ ở bên tôi. Cũng chưa từng nói chúng tôi có quan hệ gì cả.
Anh ném cho tôi những điều “tử tế” dễ như trở bàn tay, đúng như cái đêm đó anh từng nói, chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Người tự tưởng bở… là tôi.
Tôi muốn rời đi.
Nhưng lúc rẽ qua góc hành lang, tôi bắt gặp cảnh Giang Tống đang ôm cô gái vừa nãy, hút thuốc.
Cô ấy chẳng có chút ngại ngùng nào, rất tự tin, rất xinh đẹp.
Cô ta tựa đầu vào vai Giang Tống, khẽ cười:
“Có bạn gái rồi mà vẫn dám thế này?”
“Bạn gái nào?”
Giang Tống bật cười:
“Chán rồi. Muốn đổi khẩu vị.”
Tối hôm ấy, tôi bỏ đi không một lời.
Chui vào căn phòng chật chội quen thuộc, nằm trên giường mắt mở trừng trừng tới sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cũng không nhận được bất cứ tin nhắn nào.
15
Một thời gian sau, Giang Tống lại hẹn tôi.
Tôi chẳng còn hứng thú đoán xem anh nghĩ gì, chỉ thản nhiên lấy lý do học hành để từ chối.
So với việc từng bị bắt nạt dày vò, thì khoảng thời gian bên Giang Tống thật ra cũng không khiến tôi lãng phí quá nhiều thời gian.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thành tích của tôi từ đó chưa từng rớt khỏi top 50.
Tôi không thể lơi lỏng.
Thứ tôi muốn… không chỉ có vậy.
Giang Tống ở đầu dây bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Một bữa cơm cũng không có thời gian ăn sao?”
“Không có.”
“Hôm đó anh thấy em trông không được đẹp, nên có hơi bực mình. Em còn để bụng à?
Anh xin lỗi được chưa? Anh sai rồi.”
“Không sao, nhưng tôi thực sự không có thời gian.”
Tôi từ chối vài lần.
Cuối cùng, trước dịp nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Giang Tống đón đầu tôi ở cổng trường.
“Anh đích thân đến mời, bây giờ em có thời gian ăn cơm chưa?”
Anh trông có vẻ đang rất bực bội.
Nhưng điều đó… chẳng liên quan gì đến tôi cả.
“Tôi không có thời gian.”
Tôi vòng qua người anh, toan rời đi.
Trong ánh mắt Giang Tống thoáng qua chút bối rối và hoang mang, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ cáu gắt.
Anh nắm chặt cổ tay tôi:
“Nam Trúc, là em chủ động trước.”
Phải rồi, là tôi.
Là tôi từng không tỉnh táo, mù quáng tiếp cận anh.
Tôi khựng lại một chút, rồi dứt khoát gạt tay anh ra:
“Là tôi sai. Bây giờ tôi không muốn dây vào anh nữa, được chưa?”