Đã hơn nửa tháng kể từ khi kỳ thi đại học kết thúc.
Thế mà tôi vẫn chưa được quay về.
“Đệt.”
Tôi bực dọc ném điện thoại lên giường.
“Cậu nổi nóng gì thế?”
Giang Thịnh hừ một tiếng, mỉa mai. “Chuẩn bị đi, tối nay còn phải gặp cháu gái nhà họ Ngụy đấy.”
“Muốn gặp thì tự mà đi.”
“Tôi không gặp được.”
Anh ta rút từ hộp thuốc ra một điếu rồi châm lửa, chậm rãi nói: “Tôi mà lúc trẻ cũng ăn chơi như cậu, giờ con bé đó chắc đã đủ tuổi làm con gái tôi rồi.”
“Anh còn bày đặt giả vờ huynh đệ hòa thuận làm gì?” Tôi phát bực. “Mẹ tôi là tiểu tam chen vào nhà các người, giờ còn làm bộ tử tế với tôi à?”
Giang Thịnh thoáng khựng lại, rồi bật cười khẩy: “Chuyện đó thì sao? Trong cái nhà này, chuyện như vậy đâu thiếu.”
“Nói trắng ra, ai có giá trị với nhà họ Giang, tôi sẽ lịch sự với người đó.”
Tôi chẳng ngờ, mấy bức ảnh bị tung ra với Nam Trúc lại vô tình giúp mẹ tôi một tay.
Nhà họ Giang chính thức thừa nhận tôi là con trai.
Tình thân ư? Tôi chẳng mảy may quan tâm.
Chỉ là… tôi mất đi rất nhiều sự tự do.
Tôi nhận ra, tôi nhớ Nam Trúc thật rồi.
Ban đầu chỉ là vì thấy cô ấy nghe lời, xinh xắn, muốn đem ra đùa bỡn một chút.
Nhưng càng gặp, tôi càng thấy… an tâm.
Thế giới này quá rộng lớn, rộng đến mức tôi chẳng thể kiểm soát được gì.
Dòng tộc, người thân, tiền bạc, tất cả đều không phải của tôi. Ngay cả mẹ tôi… cũng không.
Tôi biết rõ.
Chỉ cần người đàn ông đó mở miệng nói không cần tôi nữa, mẹ tôi sẽ không do dự mà vứt bỏ tôi.
Giống hệt như khi xưa, Giang Văn không chịu nhận tôi, bà đã để mặc tôi một mình ở Hà Xuyên.
Tôi rất nhớ Nam Trúc.
Cô ấy là người duy nhất… tôi có thể chắc chắn là của mình.
Không chịu nổi nữa, tôi trở về phòng.
Điện thoại liên tục hiện thông báo mới.
Tôi nhắn cho Nam Trúc từ tối hôm qua, nhưng tới giờ vẫn chưa được trả lời.
Trời nắng chang chang.
Tôi đứng giữa Hải Thị, cảm thấy… khó hiểu mà bất an.
Điện thoại rung.
Là một thằng bạn cà khịa quen thuộc.
【Giang ca, tra điểm được rồi đấy, ông tra chưa?】
【Tra điểm á? Ông được bao nhiêu?】
【Tôi được 345 điểm! Đỉnh chưa? Cả đời chưa bao giờ được cao thế này!】
【Ha, phế vật.】
Tôi cũng mở trang tra cứu điểm thi.
Kết quả hiện ra ngay.
【234】
Tôi bật cười khẩy, cũng chẳng ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không biết Nam Trúc được bao nhiêu.
Cô ấy từng học khá lắm, nhưng dạo trước toàn từ chối tôi để học.
Tôi nổi nóng một lần, thế là cô ấy ngoan ngoãn nghe lời, không học nữa.
Nghe lời như thế mới đáng yêu.
Dù chỉ được có một trăm điểm, tôi vẫn có thể đưa cô ấy đi.
Tôi xưa nay chưa từng thua trò nào, đám người trong nhà, mẹ tôi… ai cũng phải nhường tôi vài phần.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Nhị thiếu gia, dậy đi ạ. Đại thiếu gia bảo tối nay hai người phải ra ngoài.”
“Biết rồi…”
Tôi xoa trán, định cầm điện thoại thì thấy tin nhắn mới đến.
【Giang ca, không phải là cô Nam Trúc kia chứ?!】
Tôi nhíu mày: 【Gì cơ?】
Một đường link được gửi tới.
“Thủ khoa Hà Xuyên?”
Tôi cau mày.
【Bị trọng nam khinh nữ, bị bắt nạt học đường! Nam Trúc – 721 điểm, bông hoa nở rộ giữa khe đá!】
【Thủ khoa thi đại học Hà Xuyên: Đằng sau điểm số là những vết thương của gia đình và trường học!】
【Vượt mưa gió thành cầu vồng! Hoa hồng thép Nam Trúc: Tôi muốn học Luật ở Bắc Đại!】
Tiêu đề giật gân đủ kiểu khiến tôi bắt đầu thấy hoảng.
Trong video, cô gái quen thuộc đứng giữa ánh sáng.
Đôi mắt cô… cuối cùng cũng rực sáng.
Lần đầu tiên, tôi thấy được thứ gọi là ánh sáng.
Giọng cô vang lên rõ ràng và mạnh mẽ:
“Tôi lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Như tôi từng viết trên mạng, từ nhỏ, tôi không được công nhận.
Họ yêu thương em trai tôi, cho rằng tôi học giỏi cũng vô dụng, là một con đàn bà vô dụng, sớm muộn cũng phải gả về quê.”
“Nếu không nhờ có cô giáo tài trợ, tôi có lẽ đã chẳng có cơ hội học cấp ba.”
“Trong suốt những năm học, tôi đã bị bắt nạt không ít.
Đúng như những gì các bạn từng thấy trên mạng, bị đánh, bị mắng, bị nhốt trong thư viện không người, bị bỏ thuốc xổ, bị tát, bị ép uống nước bẩn — tôi đều từng trải qua…”
Cô siết chặt nắm tay, như thể đang cầm lấy một thứ vũ khí:
“Nhưng tôi chưa từng từ bỏ. Tôi không thể từ bỏ.”
“Tôi đứng ở đây vì tôi biết rõ mình muốn gì — tôi muốn làm chính mình, tôi muốn bảo vệ bản thân.
Một ngày nào đó, tôi sẽ sống cuộc sống mà mình hằng mong muốn.”
Cô nhìn thẳng vào ống kính máy quay, giọng dứt khoát và vững vàng:
“Nguyện vọng của tôi là: Khoa Luật Đại học Bắc Kinh.”
“Tôi sẽ cống hiến hết mình để nghiên cứu về vấn đề giáo dục gia đình và bắt nạt học đường, để trong tương lai có thể giúp đỡ những người từng bị tổn thương như tôi.”