Hồi Ký Tự Cứu Của Một Thiếu Nữ

Chương 5



Tương lai của tôi dường như chỉ còn một con đường như họ vạch sẵn.

Lấy chồng, sinh con, đổi được càng nhiều sính lễ càng tốt.

Rồi giống như mẹ tôi, bị sai khiến cả đời, trở thành cái máy đẻ, sống mòn trong những bữa cơm canh đạm bạc, cuối cùng chấp nhận số phận.



Nếu như vậy, tôi thà bỏ học đi làm thuê, rời khỏi nơi này còn hơn.



Nhưng… tôi không cam tâm.



Tôi muốn đi học!



Vết bầm trên mặt không ai bận tâm, đến tận đêm khuya vẫn còn bỏng rát.



Tôi nằm trên giường âm thầm rơi nước mắt, cố không phát ra tiếng, cắn chặt cổ tay để kìm nén nỗi đau.



Tôi không ngờ, cô Lâm – giáo viên chủ nhiệm – lại tìm đến nhà tôi.



Cô cầm theo một phong bì, đặt trước mặt ba mẹ tôi:

“Trong này là một vạn đồng.”



Tôi sững người.

Ba mẹ tôi cũng sững người.



Đó là khoản tiền bằng hơn nửa năm lương của họ.

Vì thói ăn chơi của Nam Gia Bảo, suốt mấy năm họ chưa từng dành dụm được.



Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới lí nhí hỏi:

“Cô giáo… đây là?”



Cô Lâm mỉm cười, kéo tay tôi:

“Nam Trúc đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp cấp hai. Đây là học bổng mà trường cấp ba thành phố gửi đến. Họ nói nếu em ấy chịu đi học, thì toàn bộ học phí và lệ phí sẽ được miễn.”



Tôi giật mình nhìn cô Lâm.

Trước giờ tôi chưa từng nghe nói gì về việc này.



Nhưng tôi đâu còn là đứa trẻ ngây thơ nữa.

Chỉ một thoáng, tôi đã hiểu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Số tiền ấy… là cô Lâm lấy từ tiền riêng của mình.



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ba tôi nhìn vào phong bì, rồi lại nhìn cô Lâm:

“Học mà cũng kiếm ra tiền hả?”



Cô Lâm nhẹ nhàng lắc đầu:

“Người bình thường thì không, nhưng học giỏi thì được.”



“Sau này Nam Trúc lên đại học còn có học bổng, trợ cấp. Nhà khó khăn thì có thể vay vốn sinh viên, học xong rồi trả. Những thứ này đều không cần nhà phải lo thêm gì cả. Nam Trúc là một hạt giống tốt, ra trường sẽ có tiền đồ rất rộng mở.”



“Tôi nghe nói mấy người đang định gả em ấy về quê lấy sính lễ? Cưới về người ta cho được bao nhiêu? Nhưng nếu để Nam Trúc học tiếp, sau này con bé tự kiếm ra bao nhiêu tiền? Tính thử xem, lỗ hay lời?”



Giọng cô Lâm nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều kiên quyết đứng về phía tôi.

Tôi chỉ biết nhìn vào bộ quần áo đã sờn cũ của cô, nước mắt tuôn rơi không ngừng.



Tôi tiễn cô ra ngoài.

Đợi đến khi chắc chắn không ai đi theo, cô len lén đưa tôi một chiếc thẻ ngân hàng.



“Xin lỗi, cô đã nói dối em. Cô có đọc qua một ít nhật ký của em… chỉ một chút thôi, cô hứa.”



Cô thở dài:

“Hồi đó… cô cũng vậy, nhà chỉ chịu cho anh trai đi học. Còn cô…”



“Cô Lâm…”



Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong.



Cô cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.



“Nhưng bây giờ, cô muốn làm gì cũng có thể tự quyết. Em chỉ cần học cho tốt. Tiền học đại học của em, cô sẽ lo, cô gửi vào thẻ này cho em, coi như cho em mượn. Sau này phải trả lại, hiểu không?”



Tôi muốn đi học đến mức đau đớn.



Tay nắm chặt tấm thẻ ngân hàng, tôi vừa khóc vừa gật đầu:

“Hiểu rồi ạ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com