Hồi Ký Tự Cứu Của Một Thiếu Nữ
9
Tôi không nghe lời anh.
Cũng vì muốn tránh mặt Hạ Noãn Noãn và đám người của cô ta, tôi bắt đầu xuất hiện ở tất cả những nơi có thể gặp được anh.
Sân thượng, căn tin, góc sân thể dục, hành lang cầu thang… thậm chí là nhà vệ sinh nam.
Và thực tế chứng minh, cách này quả thực có tác dụng.
Ánh mắt Hạ Noãn Noãn nhìn tôi bắt đầu trở nên nghi hoặc và khó đoán.
“Đệt.” – Giang Tống đang rửa tay, chưa kịp lau khô thì bị tôi làm giật mình –
“Rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Cưa anh chứ sao.”
“Cưa tôi?” – Giang Tống tức đến bật cười –
“Học sinh ngoan, em xem nhiều phim thần tượng quá rồi à? Định chơi trò tình yêu học đường với tôi?”
“Tôi….”
“Được thôi.” – ánh mắt Giang Tống thoáng lên vẻ ranh mãnh –
“Vậy tối nay đừng đi học tự học nữa, đi với tôi đến một nơi.”
“Đi đâu?”
Giang Tống nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.
Đó là lần đầu tiên tôi đến trường đua xe.
Đường đèo quanh núi được cắm đầy cờ sắc màu.
Mái tóc đỏ của Giang Tống, vốn luôn lạc lõng trong trường học, lại trở nên cực kỳ bình thường ở nơi này.
Còn những cô gái ở đây… hoặc nên nói là những người phụ nữ.
Ai nấy đều trang điểm đậm, ăn mặc quyến rũ, trông cực kỳ trưởng thành.
Gió lớn thổi vù vù, khiến tôi cảm thấy bất an.
Giang Tống thay sang bộ đồ đua xe.
Màu đỏ – đen – trắng phối hợp càng tôn lên chiều cao và vóc dáng hoàn hảo của anh.
“Phía sau con đường này không có rào chắn, hoàn toàn là đường núi.
Bên sườn là vực thẳm.
Chỉ cần xe chạy qua, sỏi đá bay xuống là tan xác.
Đá còn không chịu nổi, huống hồ là người.”
Tôi nghe ra ẩn ý trong lời nói đó.
“Ô, anh Giang dạo này có bạn gái à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn bộ dạng tôi đang nuốt nước bọt vì sợ, tâm trạng Giang Tống có vẻ khá tốt:
“Ừ hứ.”
“Tôi… tôi không dám…”
“Không dám?”
Anh ép chiếc mũ bảo hiểm vào lòng tôi.
“Tôi thấy em gan lắm mà.
“Em từng cảm nhận thứ gọi là tốc độ tuyệt đối chưa?
Rất phê, đến mức khiến em không còn nhớ gì nữa.
Mọi thứ khiến em phiền lòng, những điều em không muốn đối mặt – đều có thể quên sạch.”
Thật sao?
Có thể… quên sạch sao?
Tay tôi siết chặt mũ bảo hiểm.
Như thể đã đưa ra quyết định gì đó, tôi đội nó lên dưới ánh mắt dõi theo của Giang Tống.
Tốc độ tuyệt đối khiến linh hồn tôi như lơ lửng khỏi thế giới.
Lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nếu c.h.ế.t đi như vậy, có lẽ sẽ nhẹ nhàng, không cảm nhận được gì nữa.
Nhưng… thật sự đáng sợ.
Tiếng động cơ đập thẳng vào lồng ngực, hòa cùng nhịp tim đập loạn.
Cảm giác như tim đang treo lơ lửng giữa không trung,
Là kết quả của adrenaline bùng nổ trong cơ thể.
Con người sinh ra đã có bản năng sợ chết.
Dù có bao lần tôi từng buồn bã, sợ hãi, trách trời trách đất, chỉ muốn c.h.ế.t quách cho xong…
Thì khi thật sự đối mặt với cái chết, bản năng sống vẫn sẽ vượt qua tất cả.
Tay tôi run đến mức không thể cử động.
Chính Giang Tống là người tháo mũ bảo hiểm cho tôi.
Anh cúi đầu liếc nhìn, như thể đang quan sát một vật thể không còn sự sống.
Tôi nôn đến trời đất quay cuồng.
“Thế này… và bị Hạ Noãn Noãn bắt nạt, cái nào tệ hơn?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Và anh đã đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com