Hồi Ức Của Gian Phi

Chương 5



Trong mắt bà đầy kinh hoàng và phẫn nộ, hai má sưng vù, rõ ràng là dấu vết tát.

 

Khi còn nha , từng đám hạ nhân trong Đông cung kháo rằng:

 

Nguyên Hoằng vô cùng tôn kính và yêu thương Thẩm Tĩnh An, từng đặc cách cho bà tuân thủ quy củ trong Đông cung, thậm chí còn quỳ lạy ai.

 

Thế mà giờ đây, tất cả đặc quyền của bà đều biến mất.

 

“Tiện nhân ! Ngươi đúng là điều!”

 

“Phụ hoàng , trong bụng Thư Vân là điềm lành đấy!”

 

“Ta còn , phụ hoàng ý lập đứa trẻ Thái tôn! Giờ tranh đoạt ngôi vị kịch liệt như , ngươi hại c.h.ế.t bản cung ?!”

 

Thẩm Tĩnh An run rẩy lắc đầu:

 

“Không … … là tiện nhân hại ! Tiện nhân! Vì ngươi hại ?!”

 

Bà liều mạng lao đến giường , kéo xé .

 

Nguyên Hoằng tát thêm một cái, ngã lăn đất.

 

“Tiện nhân! Trẫm thực sự chịu hết nổi ngươi !”

 

“Ngươi còn náo loạn đến bao giờ?!”

 

Trước bao ánh mắt dõi theo, Nguyên Hoằng tiện tay nhấc giá đèn, ném mạnh Thẩm Tĩnh An.

 

Ngọn lửa lập tức bén váy lụa và tóc bà .

 

Chiếc kim cắm nến đ.â.m thẳng đùi, m.á.u tươi trào .

 

“Thẩm Tĩnh An, bản cung mệt .”

 

“Ngày , chẳng ngươi luôn hoà ly, sống cùng nữa ?”

 

“Ta cho ngươi toại nguyện.”

 

“Người , đưa Thái tử phi đến bên ngoài hành lang Loan Nghi điện!”

 

Lòng đột nhiên rúng động.

 

Loan Nghi điện là nơi thất sủng, một kiểu lãnh cung.

 

Nguyên Hoằng thậm chí cho Thẩm Tĩnh An ở trong lãnh cung chính, mà bắt bà ở hành lang bên cạnh.

 

Không mái che, gió mưa dầm dề, quả thật là màn trời chiếu đất.

 

Ta siết chặt góc chăn, cố nén tiếng thở dài.

 

Thê tử thanh mai trúc mã từng kề vai sát cánh với Nguyên Hoằng suốt bao năm mà còn đối xử như thế.

 

Nếu một ngày nào đó thất thế, thì còn gì cho ?

 

Không. Ta thể thất bại.

 

Ta cố hết sức bật tiếng :

 

“Không! Điện hạ!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xin đừng trừng phạt nương nương!”

O mai Dao Muoi

“Nếu trách thì trách ! Là vô dụng, sinh điềm lành. Nô tỳ sẽ tự đến cung xin Hoàng thượng chịu tội!”

 

“Xin tha cho nương nương! Nương nương dù cũng là chính thê, nếu thể sinh  đích trưởng tử thì cũng là điềm lành mà!”

 

Nguyên Hoằng lạnh lùng Thẩm Tĩnh An.

 

Rồi sai bắt mạch cho bà .

 

“Tâu điện hạ, mạch tượng của Thái tử phi còn lạnh hơn cả . E rằng đời … còn khả năng mang thai nữa.”

 

Nguyên Hoằng phất tay, chẳng thèm quan tâm.

 

Thẩm Tĩnh An kéo lê ngoài ngay tại chỗ.

 

10

 

Thẩm Tĩnh An c.h.ế.t mùa thu năm .

 

Cũng chính là ngày Nguyên Hoằng lên ngôi.

 

Thật bà nhất định c.h.ế.t.

 

Từ khi nhốt ở hành lang ngoài lãnh cung, chuyện trong Đông cung đều do xử lý.

 

Ta sai dựng một mái lều che mưa gió cho bà , ít cũng chịu phơi nắng dầm mưa.

 

Về đồ ăn thức uống, cũng cố gắng để bà thiếu thốn.

 

bà vẫn tàn tạ trông thấy, gầy rộc như cái xác khô.

 

“Vì ?”

 

Ngày Nguyên Hoằng đăng cơ, bà nhờ gửi cho một bức huyết thư.

 

Nói là gặp .

 

Ta chần chừ mãi cũng đến.

 

Và chào đón là câu hỏi .

 

“Cái gì mà vì ?”

 

Thẩm Tĩnh An bệt đất, cố gắng vuốt mái tóc rối bời soi bóng nước đọng đất.

 

“Ta hỏi ngươi, vì để c.h.ế.t, còn cố chăm lo ăn mặc cho ?”

 

Ta thở dài:

 

“Nương nương, bởi vì từng giúp .”

 

“Trước khi con c.h.ế.t, những lời với … đều là thật lòng.”

 

Thẩm Tĩnh An sững , ngửa mặt vang:

 

“Trước … ha ha… …”

 

“Trước thế nào, chính cũng còn nhớ nữa.”