Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 11



Giờ Tuất, trong phòng ngủ.

Bấc đèn ‘bụp’ một tiếng bùng ra hoa đèn, phát ra tiếng vang trầm đục. Diệp Diệu An đang chăm chú thêu khăn, bị tiếng động này làm cho giật mình, kim trượt một cái, đ.â.m vào ngón tay trắng như ngọc của nàng, rỉ ra mấy giọt m.á.u đỏ tươi.

Một bóng đen từ trên cao đổ xuống, dày đặc che khuất ánh sáng.

“Hồng Ngọc, ngươi che mất ánh sáng rồi.” Diệp Diệu An trách móc.

Bàn tay thon dài từ phía sau ôm lấy nàng, nâng bàn tay bị kim đ.â.m của nàng lên.

“Á!” Diệp Diệu An kêu hét thất thanh, quay lại nhìn, đâu phải Hồng Ngọc, rõ ràng là Lý Chuẩn đã mấy ngày không gặp.

Nàng ngay lập tức ngây người, cứng đờ như một người gỗ.

Diệp Diệu An từ tiếng ồn ào của hạ nhân dọn dẹp phòng, cũng biết Lý Chuẩn hôm nay đã trở về. Nhưng nàng lo lắng đến tận khi mặt trời lặn vẫn không thấy tên Diêm Vương sống đó, thấp thỏm hỏi hạ nhân, chỉ nghe nói lão gia trước đó đã tiếp khách uống rượu, đang nghỉ ở phòng bên.

Mà người đã sớm nghỉ ngơi ở phòng bên, lại lặng lẽ không tiếng động xuất hiện trước mặt nàng.

Lý Chuẩn vòng ra trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, đưa ngón tay đang rỉ m.á.u của Diệp Diệu An vào miệng.

Khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi mềm mại, một cảm giác ẩm ướt mập mờ.

Diệp Diệu An như bị sét đánh, giật mình rụt tay lại.

“Còn đau không?” Lý Chuẩn hỏi, giọng khàn khàn.

“Sao ngươi lại ở đây?” Diệp Diệu An nhìn quanh, xung quanh không có một ai, đều đã lui hết ra ngoài.

Lý Chuẩn nhìn thấy hành động phòng bị của Diệp Diệu An, nhưng không trả lời, cũng không đứng dậy, vẫn ngồi xổm, đầu tựa vào đùi của Diệp Diệu An, mắt nhắm lại, như sắp ngủ thiếp đi.

Diệp Diệu An chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, ngẩn ngơ, nhẹ nhàng đẩy hắn: “Ngươi say rồi?”

Lý Chuẩn lắc đầu, mặt vùi vào làn vải mềm mại, mơ hồ phát ra những âm thanh ấm ớ không rõ.

“Hồng Ngọc, ngươi ở đâu, mau tới đây.” Diệp Diệu An không màng lễ nghi, lớn tiếng gọi hai tiếng, bên ngoài im ắng không có ai đáp lại.

Trên mặt nam nhân kia đã có chút đỏ, trơ trẽn không biết xấu hổ đồn hết sức nặng lên chân nàng, tựa như vô cùng thoải mái mà thở dài một cái, chỉ có Diệp Diệu An là chịu khổ, chân bị đè đau.

Không thể nói lý với kẻ say rượu, Diệp Diệu An không quan tâm đến việc mình bị cợt nhả, gắng sức đỡ Lý Chuẩn dậy, nhưng đối phương quá nặng, nàng sức yếu, đi được vài bước đã cùng nhau ngã xuống giường, chăn gấm trùm lên mặt.

Trướng phù dung ấm áp, đêm thơm ngát tĩnh mịch

Diệp Diệu An giãy giụa đứng lên, quay lại nhìn, Lý Chuẩn vẫn nằm nghiêng ngả, mắt vẫn chưa mở. Vẻ mặt hắn như giãn ra, không còn sát khí như lần đầu gặp.

Diệp Diệu An nhớ lại ngày thành thân hôm ấy, Lý Chuẩn luôn miệng nói nếu nàng dám tự tìm cái chết, sẽ ném nàng vào bãi tha ma. Một người đáng sợ như vậy, bây giờ nhìn lại hoàn toàn vô hại. Như La Sát sống tựa như trút bỏ hết gai nhọn, lộ ra phần mềm mại bên trong, khiến nàng có chút không biết phải làm sao.

Diệp Diệu An chăm chú đánh giá Lý Chuẩn. Ánh nến chiếu sáng gương mặt nghiêng cương nghị của hắn, vòm n.g.ự.c rộng lớn, xuống một chút, Diệp Diệu An không dám nhìn nữa.

Lý Chuẩn bỗng nhiên lẩm bẩm phát ra chút âm thanh.

Diệp Diệu An do dự một chút, ghé sát lại nghe.

“Mẫu thân… Con khát quá.”

Mỗi bước mỗi xa

Diệp Diệu An nghe thấy câu thì thầm này, khẽ sững người.

Lý Chuẩn có phụ mẫu không? Chắc là không, nếu không ai có thể nhẫn tâm để m.á.u mủ ruột thịt chịu tội ngàn đao cắt thịt, rồi con đưa đến nơi ăn thịt người như vậy?

Diệp Diệu An đột nhiên nhận ra, mặc dù mình và Lý Chuẩn đã kết thành phu thê hữu danh vô thực, nhưng ngoài sự sợ hãi của mình, những lời khen từ Hồng Ngọc, nàng hoàn toàn không biết gì về hắn.

Nàng đứng dậy, muốn đi rót cho Lý Chuẩn chút nước, nhưng nam nhân lại đột ngột đưa tay ra, nắm chặt lấy nàng.

“Đừng bỏ con lại… Con muốn về nhà…” Lý Chuẩn như đang mơ, thì thào đau khổ, đôi mày nhíu chặt.

Hắn bị người nhà bỏ rơi, trong khi người nhà của nàng đang xây đền thờ cho nàng.

Diệp Diệu An không biết vì sao, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.

Nàng không hất tay Lý Chuẩn ra, để cho bàn tay nóng rực kia nắm chặt, như hai chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả mênh mông, được buộc lại với nhau.

***

Lý Chuẩn mở mắt, thấy Diệp Diệu An đã dựa vào cột giường ngủ say sưa. Nghĩ chắc nàng không dám nằm xuống, nhưng lại buồn ngủ quá, ngồi mà cũng ngủ thiếp đi được.

Ánh mắt hắn theo khuôn mặt xinh xắn của Diệp Diệu An nhìn xuống, nhìn đến tay hai người đang nắm chặt, mới cảm thấy mỹ mãn mà dừng lại.

Tâm tư của Lý Chuẩn nặng nề, mọi chuyện đều phải nghiền ngẫm đến hai ba lần, trong lòng có được suy đoán chắc chắn mới chịu buông tay. Kể sau màn khổ nhục kế kia của Hồng Ngọc, hắn đã nhận ra, Diệp Nhị cô nương là người dễ mềm lòng. Trước đây bản thân dọa nạt nàng, nàng một mực đi tìm chết, giờ đây lại tỏ ra mềm mỏng nhận lỗi, ngược lại được cô nương thương xót.

Chút rượu uống với Trương Bỉnh Trung hôm nay, hoàn toàn không khiến hắn say được. Hắn là phí sức quá độ, đêm không thể ngủ, nằm ở phòng bên, trong lòng chua xót dâng trào, luôn cảm thấy ngày mai Diệp Diệu An sẽ rời xa hắn.

May mắn thay, trái tim đã chua xót cả buổi chiều, giờ đây được Diệp Diệu An nắm chặt, cuối cùng cũng được ủi phẳng phiu.

Hắn vốn không hy vọng xa vời là có thể bên Diệp Nhị cô nương lâu dài, có thể đánh cắp được khoảnh khắc này, đã là trời cao mềm lòng ban cho hắn. Nhưng con người chính là được voi đòi tiên, hiện tại Diệp Diệu An bên cạnh, hắn lại muốn nhiều hơn, muốn được trái tim ngọc ngà kia của nàng.

Nếu ông trời trách tội hắn tham lam, bổ sét đánh xuống, chỉ đánh hắn là đủ rồi, đừng liên lụy đến nàng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com