Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 15



Lý Chuẩn vào lúc sáng sớm đã rời đi, buổi tối lại phong trần mệt mỏi từ đại doanh ở ngoại ô kinh thành trở về. Đừng nói đến Diệp Diệu An, ngay cả Hồng Ngọc vốn quen thuộc cũng không ngờ đến.

Hạ nhân hoảng hốt gọi người thêm cơm, Lý Chuẩn rửa tay thay áo, thẳng tiến vào phòng tìm Diệp Diệu An, không ngờ lại không thấy được ai cả.

Hóa ra vào hè oi bức, phu nhân đã đi tắm rồi.

Trong phòng tắm, nước đã hơi lạnh, Diệp Diệu An vẫn ngồi trong thùng gỗ, không nhúc nhích. Sau lưng có một nốt ruồi son, trông thật xinh xắn, mềm mại trơn bóng.

Nàng chăm chú nhìn vào ngón tay mình— nơi mà tối qua Lý Chuẩn đã ngậm, xúc cảm ấm áp dường như vẫn còn.

Nghe nói rằng nếu nam nhân và nữ nhân nằm ngủ cùng nhau, thì có thể sinh ra em bé. Diệp Nhị cô nương chỉ hiểu lơ mơ về chuyện này, chi tiết thì hoàn toàn không rõ. Nàng vốn dĩ sẽ bị đưa vào cung, đợi ma ma giáo dưỡng trong cung đến dạy dỗ chuyện nam nữ hoan ái. Thiếu mất một lần này, đương nhiên chưa từng thấy tranh vẽ về âm dương hòa hợp trong phần của hồi môn.

Tối qua nàng buồn ngủ không chống đỡ nổi, ngồi mà ngủ gật, sau đó hỗn loạn mơ hồ mà nằm chung một giường với Lý Chuẩn.

Mỗi bước mỗi xa

Nghĩ đến đây, Diệp Diệu An cúi đầu sờ cái bụng nhỏ bằng phẳng, bỗng nhiên có chút kinh hãi, dường như cái bụng vẫn còn phẳng lì kia ngày mai sẽ có một Na Tra nhảy ra vậy.

Người ta đều nói thái giám không thể nhân đạo, nhưng Lý Chuẩn nhìn chẳng khác gì những người nam nhân khác, đều có đầu có mặt, có gì khác biệt đâu chứ?

Nàng càng lo lắng hơn.

Hồng Ngọc không hiểu nỗi lo âu của phu nhân nhà mình, chỉ thúc giục: "Phu nhân nhanh lên một chút, nước đã lạnh hết rồi."

Dù không muốn đến mấy, cũng không thể tan ra trong nước, cho nên Diệp Diệu An vẫn bước ra ngoài.

***

Lý Chuẩn đã cho dọn cơm trong phòng ngủ, trên bàn bày mấy món dưa chuột dưa cải, một bát cháo trắng, rất đơn giản. Hắn không chú trọng vào miếng ăn, ăn mà có chút lơ đãng, trong lòng một lúc nhớ tới những chuyện rối rắm ở trong triều, vừa mơ hồ mong đợi lát nữa gặp mặt Diệp Diệu An.

Thật sự giống với một người trượng phu bình thường, lo lắng chờ đợi thê tử mới cưới tắm xong.

Không lâu sau, cửa kêu kẽo kẹt một tiếng, Diệp Diệu An bước vào.

Tóc nàng còn ướt, búi lỏng lẻo, có một lọn tóc nhỏ không nghe lời rủ xuống, theo động tác khẽ đung đưa, khiến lòng người ngứa ngáy, muốn giúp nàng cài lên.

Lý Chuẩn dời mắt đi, cười nói: "Hôm qua phu nhân nghỉ ngơi có tốt không?"

Câu “Ban ngày có nhớ ta không” sau đó, rốt cuộc là quá mức tự mình đa tình, nên hắn vẫn không nói ra.

Diệp Diệu An gật đầu, chọn một chiếc ghế ngồi cách xa, môi mím chặt, vô cùng câu nệ.

Lý Chuẩn ngẩn người, tối qua còn nắm tay, hôm nay thái độ của Diệp Nhị cô nương lại lùi cách xa vạn dặm.

Hắn nào ngờ Diệp Diệu An đang nghĩ ngợi về việc sinh con, chỉ cho rằng giữa chừng đã xảy ra vấn đề gì đó, nên khi mở miệng lần nữa đã thận trọng hơn: “Hôm nay có đi dạo trong phủ không?”

Thấy Diệp Diệu An gật đầu, giọng điệu của Lý Chuẩn càng hòa nhã: “Ta thấy trên bàn có tập ‘Gía Hiên trường đoản cú’, phu nhân thích bài nào nhất?”

Diệp Diệu An định mở miệng, Lý Chuẩn giơ một tay làm động tác “suỵt”, cười nói tiếp: “Để ta đoán thử xem—chắc chắn là 'Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ. Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ. Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ'.’ nhỉ.”

*Ngựa quý, xe chạm trổ (đi qua), hương bay khắp đường. Tiếng tiêu phượng uyển chuyển, Ánh trăng sáng lay động, Suốt đêm cá, rồng vui múa. (Đầu đội) mũ hình con ngài, tơ liễu vàng rủ, Cười nói vui đùa đi qua, hương bay thoảng. (Thanh Ngọc Án, bản dịch trên thivien.net)

Nói chuyện về thơ ca là điều Diệp Diệu An thích, nàng như chim non thấy mồi, rướn người tới, bị khơi gợi mà đáp lời: “Câu này viết rất hay, cả bài miêu tả đèn xe huy hoàng, đều vì một người mà an bài. Chỉ là—”

“Chỉ là gì?”

“Chỉ là so với những lời lẽ mềm mại nhu mì này, ta lại thích ‘kim qua thiết mã, khí thôn vạn lí như hổ*’ hơn. Giá Hiên tiên sinh sống một đời chinh chiến, loại bỏ những điều xấu lâu ngày, câu này mới xứng với ông ấy.”

*Bài Giáo vàng ngựa sắt, Khí thôn muôn dặm hùng hổ (Vĩnh Ngọc Lạc, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn trên thivien.net

Lý Chuẩn xoay ban chỉ, “Ta còn tưởng rằng các cô nương đều mong muốn gặp gỡ người trong lòng vào dịp lễ hội, chuyện sa trường mà các cô nương cũng hiểu được sao?”

“Phải, mà cũng không phải.”

“Phu nhân nói nghe thử một chút.”

Diệp Diệu An bị kích thích, âm thanh cũng lớn hơn: “Tuy ta là kẻ kiến thức hạn hẹp, nhưng đạo lý ‘trước là nước sau là nhà’ rõ ràng này vẫn hiểu được. Giả Hiên tiên sinh khí khái hào hùng, chống lại quân Kim, làm rạng danh quốc gia ta, bảo vệ đất đai nước nhà ta. Chẳng lẽ chỉ vì ta là phận nữ nhi, mà ngay cả một bầu nhiệt huyết cũng không xứng có được hay sao?”

"Là vi phu đường đột rồi, còn xin phu nhân tha thứ cho." Thấy Diệp Diệu An hiếm khi nổi nóng, Lý Chuẩn lại dứt khoát nói lời xin lỗi.

Diệp Diệu An thấy trong mắt Lý Chuẩn lóe lên vẻ bỡn cợt, mới biết mình đã rơi vào bẫy của người ta.

Lý Chuẩn nào phải khinh thường cô nương, rõ ràng là đang trêu nàng, cố tình muốn nhìn nàng sốt ruột.

Nàng nói xong những lời vừa rồi, bản thân cũng có chút kinh hãi. Nếu ở Diệp phủ, bị bắt gặp đọc những quyển sách không quan trọng, thì không tránh khỏi bị quỳ một trận, càng đừng nói đến việc mở miệng cãi cọ với người khác, tất cả đều là điều tối kỵ trong nữ đức.

Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi không ai quản, bản thân lại vứt hết quy củ trong nhà dạy ra sau đầu hết rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com