Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 40



Trương Bỉnh Trung bị đặt lên vị trí "quân tử" cao ngất, chỉ có thể dừng bước.

Trương Bỉnh Trung hắng hắng giọng: "Tấm lòng của ta đối với nàng, nàng tự nhiên biết đến. Trước đây ta bị kẻ gian Lý Chuẩn lừa gạt, tưởng rằng nàng đã phơi thây bên ngoài, bằng không dù là núi đao biển lửa, ta cũng phải đi cứu nàng. May mà mấy ngày trước ta nhận được tin..."

Diệp Diệu An cười nhạt, vẫn vẻ mặt dịu dàng: "Ta có một chuyện, vẫn luôn nghĩ không ra, ngài từ đâu mà có được tin tức?"

Trương Bỉnh Trung nói: "Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa. Lý Chuẩn tưởng rằng hắn đã dọn dẹp sạch sẽ những dấu vết bại lộ, ngàn vạn không ngờ, tâm phúc của hắn tên Tả Hoài Ân lại phản bội hắn, gửi thư quy phục cho phụ thân của ta."

Hắn ta dừng một chút, dường như khô miệng, lại có vẻ hơi sợ hãi: "May mà mấy ngày nay thân thể của phụ thân không khỏe, triền miên trên giường, thư từ đều là ta đọc cho ông ấy nghe, bằng không..."

Diệp Diệu An như đã hiểu ra, tiếp lời: "Bằng không nếu lệnh tôn biết được, ta nhất định sẽ trở thành con bài uy h.i.ế.p Lý Chuẩn, xem ra cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì."

Trương Bỉnh Trung vốn vì vẻ đẹp của Diệp nhị cô nương mà động lòng, không ngờ nàng lại băng tuyết thông minh như vậy. Hắn ta sợ Diệp Diệu An nản lòng, an ủi: "Yên tâm, có ta bên cạnh nàng, không ai có thể động đến nàng nữa."

Diệp Diệu An không tỏ thái độ gì, nhàn nhạt hỏi: "Vậy Trương đại nhân nói mẫu thân ta bệnh nặng, là lừa ta sao?"

Trương Bỉnh Trung cảm thấy người trước mắt giống như một bức họa mỹ nhân, vòng eo thon thả có thể nắm trọn, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rũ xuống, thỉnh thoảng ánh mắt như làn nước gợn sóng ngày thu. Nàng đứng thẳng lưng, toát lên vẻ kiên cường khác biệt.

Hắn ta trầm ngâm nói: "Nếu nàng không tin ta, cứ hỏi Xuân Lan sẽ biết."

Diệp Diệu An gật đầu, không nói gì nữa.

Trương Bỉnh Trung xuất thân tốt, tướng mạo tuấn tú, thỉnh thoảng đến ca lâu thuyền hoa đều được các cô nương vây quanh chiều chuộng, vì vậy trong chuyện nam nữ, hắn ta có vài phần tự cao. Thấy Diệp Diệu An không có ý giữ hắn ta lại, hắn ta cũng không muốn ngày đầu tiên đã làm kẻ vô lại, bèn cáo từ ra về.

Mỗi bước mỗi xa

Diệp Diệu An nhìn bóng lưng Trương Bỉnh Trung đi xa, chìm vào suy tư.

"Nhị cô nương, nô tỳ..." Xuân Lan không biết đã trở lại từ lúc nào, đứng một bên, vẻ mặt lúng túng.

Diệp Diệu An đứng dậy, kéo nàng ấy đến trước mặt: "Chuyện của di nương, ngươi nói tỉ mỉ với ta xem."

Nàng thấy Xuân Lan vẫn vẻ mặt lúng túng, thái độ càng thêm ôn hòa: "Có những chuyện, ngươi cũng không làm chủ được, ta tự nhiên sẽ không trách ngươi."

Xuân Lan vẻ mặt cảm kích, bỏ qua chuyện không hay này, nàng ấy đối với chủ tử của mình là thật lòng thật dạ: "Di nương trước đây tưởng cô nương không còn nữa, đã phát điên một trận, nhưng không lâu sau thì khỏi. Phu nhân vẫn luôn đưa thuốc cho bà ấy, bà ấy đều không chịu uống. Rồi ngày đó, nô tỳ bị gọi ra ngoài, lúc trở về thì..."

……

Lúc trở về, Tống di nương bị mấy nha hoàn vây quanh, ấn chặt trên giường không động đậy được.

Xuân Lan hét lên xông tới, bị người ta chặn lại.

Ngọc Quyên đổ xong thuốc, đảm bảo trong bát không còn một giọt. Vừa quay người lại, rút chiếc khăn uyên ương, lau sạch chút vết thuốc màu nâu dính trên đầu ngón tay, vẻ khinh bỉ nói với Xuân Lan: "Đồ thứ không có kiến thức, kêu la cái gì. Di nương không biết điều, ngươi cũng không biết điều sao, đây đều là phu nhân tốt bụng đưa cho, bảo đảm uống vào là khỏi bệnh."

Tống di nương bị đổ cho một bát nước đục ngầu như vậy, không nói được lời nào, chỉ biết nằm sấp bên giường nôn khan.

Ngọc Quyên nhíu mày, căn dặn tiểu nha đầu bên cạnh: "Trông coi cẩn thận cho ta, đừng để di nương nôn ra, thứ này quý giá lắm, lột da các ngươi cũng không đền nổi."

……

Bên này kể xong cảnh tượng lúc đó, Xuân Lan rơi nước mắt, rút chiếc khăn giắt ở thắt lưng ra, lau khô mắt: "Từ khi uống thuốc, di nương ngày càng suy yếu, đồ khô cũng không ăn được, chỉ có thể cố gắng nuốt chút nước canh. Sau đó, Trương đại nhân liền đưa ta đến đây, không biết di nương bây giờ thế nào rồi. Nhị cô nương, ta thật không cố ý... Ta vốn không muốn, không chịu nổi phu nhân khuyên..."

Diệp Diệu An nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nàng ấy, ý bảo mình không trách nàng ấy.

"Di nương thật sự là mệnh khổ." Xuân Lan tiếc hận nói.

Nghe thấy lời này, Diệp Diệu An không hiểu sao, đột nhiên muốn cười.

Mệnh là gì cơ chứ?

"Những đứa trẻ bị nấu chín ăn thịt, những kẻ c.h.ế.t đói không toàn thây, những người tốt không làm điều ác không hại người, dựa vào cái gì mà lại rơi vào kết cục như vậy? Chuyện đời, cái gì là nên, cái gì là không nên? Ông trời có phán xét không?"

Bên tai dường như có tiếng ầm ầm vang lên. Lời này là Lý Chuẩn trước đây đã nói, Diệp Diệu An bất ngờ nhớ lại, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Ký ức lại ùn ùn kéo đến.

Chiếc xe chở nàng đang hoảng loạn vào cung, nụ cười hả hê trên mặt người khác, mối lương duyên tốt đẹp bị cắt đứt vô lý, những người thân ruột thịt chẳng hề quan tâm đến, từng chuyện từng chuyện hiện ra trước mắt.

Những người đó mang danh nghĩa phụ từ tử hiếu, hại nàng chưa đủ, còn muốn hại cả thân mẫu của nàng. Nàng giữ quy củ, trọng lễ nghĩa, đổi lại là đối phương hận không thể nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa.

Diệp Diệu An như có điều suy nghĩ nói: "Là Điền phu nhân cho phương thuốc, Ngọc Quyên cho uống thuốc sao?"

Xuân Lan gật đầu, trong lòng có chút lo lắng. Nàng ấy vốn nghĩ Diệp Diệu An thế nào cũng phải cho mình chút sắc mặt, hoặc khóc lóc một trận, nhưng trên mặt Nhị cô nương vẫn trầm tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Nàng ấy đã đi theo Nhị cô nương nhiều năm, biết nàng là người tốt bụng hiền lành.

Nhưng lần này gặp lại, luôn cảm thấy nàng so với trước kia, có chỗ nào đó không giống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com