"Thư đã đưa đến chưa?" Tâm trạng Diệp Diệu An bất an cả buổi sáng, thấy Xuân Lan bước vào, vội vàng hỏi.
"Đưa đến rồi ạ, Đại cô nương xem xong, liền đi tìm phu nhân. Nô tỳ thấy không ai theo dõi mình, liền tự mình trở về."
Diệp Diệu An vỗ tay gật đầu: "Như vậy rất tốt."
Xuân Lan nhỏ giọng nói: "Mùng bảy tháng bảy, cô nương thật sự muốn đến cầu Hồng nguyệt sao? Lỡ đâu phu nhân gây hại cho cô nương, vậy thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, bọn gia đinh canh cửa không cản nô tỳ, nhưng không thể không cản cô nương được."
Diệp Diệu An đi đến bên giường, nằm xuống.
Nàng đứng ở nơi lộng gió cả buổi sáng, lại cố ý dùng nước lạnh lau người hai lần, cuối cùng cũng khiến cơn phong hàn nặng thêm: "Những chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta đã có biện pháp. Ngươi sờ ta xem, có phải lại nóng lên rồi không?"
Xuân Lan sờ thử, quả nhiên nóng như lò sưởi nhỏ: "Sáng sớm mới hạ sốt, sao giờ lại nóng lên nữa rồi?"
Diệp Diệu An thở yếu ớt nói: "Địa vị ta thấp kém, lời nói chẳng có trọng lượng, không dám làm phiền Trương đại nhân, sống c.h.ế.t tự mình gánh chịu là được."
Xuân Lan nào thấy qua cảnh này, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, bản thân làm sao gánh nổi. Nàng ấy cũng không để ý đến việc Trương Bỉnh Trung đại hôn nữa, vội vàng chạy ra cửa, hấp tấp kể với quản sự về bệnh tình của Diệp Diệu An.
Tin tức lan nhanh như cỏ dại đến tai Trương Bỉnh Trung, hắn ta không thể đến được, lòng đau như cắt. Đến nỗi trên đường đón dâu, mặt hắn ta như treo sương lạnh.
Nến đỏ rực trời, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Vốn là đêm tân hôn ngọt ngào của đôi phụ thê trẻ, nhưng tâm trí Trương Bỉnh Trung lại không đặt ở đó. Hắn ta vội vã uống chén rượu giao bôi, liền thay áo cưới ra, xỏ ủng chuẩn bị ra cửa.
Trương Bỉnh Trung không thèm quay đầu lại, chỉ lo bước đi.
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Diệp Diệu Uyển một mảnh đỏ rực, nàng ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng níu lấy tay áo Trương Bỉnh Trung, dịu dàng nói: "Hôm nay là ngày đại hỷ của ta và chàng..."
Trương Bỉnh Trung nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói, dừng bước, quay đầu lại.
Trong mắt Diệp Diệu Uyển dường như có ngọn lửa hy vọng được thắp lên, nàng ta nhìn Trương Bỉnh Trung.
"Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, không cần đợi ta." Trương Bỉnh Trung nói xong, rút tay áo ra khỏi tay Diệp Diệu Uyển, rồi ra cửa.
Một khoảng lặng thật dài, sau đó vẻ dịu dàng trên mặt Diệp Diệu Uyển biến mất, "choang" một tiếng, chiếc chén rơi xuống đất vỡ tan tành. Mấy nha hoàn nghe thấy động tĩnh muốn vào hầu hạ, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn đầy hận ý của chủ tử, sợ hãi đên mức không dám tiến lên.
***
Trong tiểu viện đã lên đèn.
Diệp Diệu An uống thuốc xong, trên trán hơi rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Xuân Lan một tay bưng bát thuốc, một tay sờ trán nàng, thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đỡ hơn rồi."
"Đợi đã, đưa bát cho ta." Diệp Diệu An hơi ngồi dậy, ngăn nàng ấy lại.
Xuân Lan có chút ngạc nhiên: "Đều uống hết rồi, lấy cái này làm gì ạ?"
Diệp Diệu An cười cười, chỉ nhận lấy bát, đặt ở đầu giường.
Xuân Lan có chút u oán nói: "Cô nương thay đổi đến nỗi ta có chút không nhận ra nữa rồi."
Diệp Diệu An vừa định mở miệng, thì có tiếng gõ cửa.
"Diệp cô nương, đã uống thuốc chưa?"
Trong lúc nói chuyện, cửa kẽo kẹt mở ra, là Trương Bỉnh Trung. Thấy là hắn ta, Xuân Lan không tự nhiên lui ra ngoài.
Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, là thú vui bậc nhất trần gian, mà ngắm mỹ nhân bị bệnh lại càng thích hơn. Diệp Diệu An giống như một đóa hoa mềm mại không xương, thiếu đi sự che chở của hắn ta, một ngày là tàn úa.
Trương Bỉnh Trung không khỏi hạ giọng nhẹ hơn: "Bệnh tình đỡ hơn chưa?"
Diệp Diệu An mệt mỏi nằm trên giường, cố gắng gượng cười: "Đỡ nhiều rồi, đa tạ Trương đại nhân."
"Hôm nay ta không thể đến ngay lập tức..." Trương Bỉnh Trung hắng giọng, muốn giải thích, nhưng bị Diệp Diệu An cắt ngang.
"Ta hiểu hết, không sao đâu." Diệp Diệu An nói.
"Nàng không oán ta sao?" Hắn ta có chút bất ngờ.
Oán cũng không oán được, bên trái một Diệp Diệu Uyển, bên phải một Xuân Lan, sau này tên trên danh sách này chỉ có tăng chứ không giảm. Huống hồ Diệp Diệu An đã đoạn tuyệt ý nghĩ nữ nhi tình trường với hắn ta, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Diệp Diệu An khẽ mỉm cười: "Ngài cũng là bất đắc dĩ, sao ta phải oán ngài. Hôm nay ta nằm trên giường nghĩ, nếu như mình đi rồi, hối hận nhất chính là không thể cùng ngài bên nhau dài lâu."
Trương Bỉnh Trung thở phào nhẹ nhõm, không khỏi mừng rỡ: "Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến nàng sống trường trường cửu cửu!"
Mỗi bước mỗi xa
Chủ đề này có chút nặng nề, hắn ta thấy trên bàn có đồ thêu thùa đang bày ra, liền thuận miệng nói: "Nghe nói nàng giỏi nữ hồng? Sao bệnh rồi còn làm những thứ này?"
Diệp Diệu An cười nói: "Đó là Xuân Lan làm, ta đã lâu không làm rồi."
"Ồ? Ta còn chưa hỏi, ở chỗ Lý Chuẩn, ngày thường nàng làm những gì?"
Diệp Diệu An nghĩ nghĩ nói: "Cũng không có gì để làm, chỉ đọc sách thôi."
"Đọc sách?" Trong giọng Trương Bỉnh Trung ẩn chứa sự không vui.
Diệp Diệu An ngẩn người: "Trương đại nhân tài cao bát đẩu, chẳng lẽ không hy vọng hồng nhan tri kỷ của mình cũng là người hiểu thi thư, có đức hạnh sao?"
"Thánh nhân đã nói, nữ tử không tài chính là đức."
Diệp Diệu An nói: "Nhưng nếu không đọc sách, lại không ra khỏi cửa, làm sao biết được thế giới bên ngoài?"
"Nữ tử không an phận ở trong nhà, luôn nghĩ đến chuyện bên ngoài làm gì?" Trương Bỉnh Trung nhíu chặt mày.
"Vậy nếu ta muốn đọc thì sao?" Diệp Diệu An từng bước ép sát.
Trương Bỉnh Trung không muốn tranh cãi với nàng, thở dài: "Cái tên Lý Chuẩn tâm địa độc ác này, chuyên muốn dạy hư nàng."
Đúng vậy, nữ nhân vốn nên là dây leo tơ hồng, nương tựa vào người khác. Càng yếu đuối, càng khiến người ta thương xót. Trương Bỉnh Trung muốn làm cứu tinh, anh hùng cái thế, thanh thiên lão gia của nàng.